“Nếu không có tiền bạc, tiền phẫu thuật của bạn cô, cô làm ảo thuật ra sao?”
Bác sĩ nói những lời này, không khỏi một lần nữa cảnh tỉnh cô.
Mạnh Tinh Tuyết trái tim bỗng nhiên đập mạnh, hô hấp phập phồng, sắp hít thở không thông.
“Tôi biết... cám ơn bác sĩ!”
“Đừng lo lắng, nếu như khôi phục thuận lợi, hẳn là rất nhanh có thể nhớ lại!”
Mạnh Tinh Tuyết nắm chặt nắm tay, mờ mịt gật đầu.
Làm một chút thủ tục, Sở Hà rất nhanh được đưa vào phòng bệnh.
Mạnh Tinh Tuyết không yên lòng ngồi bên cạnh, nhưng trong đầu đều tê dại, toàn là lời nói ban nãy của Mộ Yến Thừa.
“Em rốt cuộc có rắp tâm, giẫm đạp tự ái của anh ở dưới chân!”
Mạnh Tinh Tuyết bỗng nhiên như tan vỡ, hai tay che mặt, yếu ớt phản bác: “Em không có, em không có... em thật sự không có!”
Hôm nay Sở Hà, lại không nghe được lời lẩm bẩm của cô, vẫn bình yên nằm trên giường bệnh.
“Sở Hà, em nên làm gì bây giờ?”
Mạnh Tinh Tuyết cắn răng: “Em hy vọng, anh ấy biết, dù anh ấy có hai bàn tay trắng, em cũng nguyện ý yêu anh ấy! Nhưng mà, anh ấy nói như vậy, em căn bản không thể phản bác! Anh ấy hiểu lầm ý của em!”
...
Trong bóng tối, Sở Hà cảm thấy mình như ở giữa đại dương mênh mông, im lặng, tối đen tới đáng sợ.
Cô mê mẩn trừng trừng mở mắt ra, lạnh nhìn thấy bóng tối vô tận, giống như hồn lìa khỏi xác, trôi giữa không trung, không có điểm đặt.
Cô là ai?
Đây là đâu?
Sở Hà mơ hồ, phảng phất nghe được có người gọi cô.
“Chu Tước... Chu Tước!”
Đây không phải là tên cô, nhưng cô lại mơ hồ cảm thấy quen thuộc, gọi cô, không hiểu sao cô lại cảm thấy lòng trung thành mơ hồ.
“Chu Tước!”
“Có!”
“Thủ trưởng gọi cô tới phòng làm việc, có chuyện muốn nói!”
“Rõ!”
Sở Hà theo tiếng nói nhìn lại, nhìn thấy một người phụ nữ giống cô như đúc, cả người mặc đồng phục, vóc người cô rất cao, sống lưng thẳng tắp, tỏa ra khí thế sắc bén.
Phù hiệu trên tay áo, là biểu tượng Tổ chức Cảnh sát Hình sự Quốc tế - Một thanh kiếm sắc xuyên qua quả địa cầu, đằng sau quả địa cầu là một cán cán cân, biểu tượng cho quyền lực và công lý tối cao.
Trước đó đập vào mắt cô là một nhà cao tầng tràn ngập khí tức uy nghiêm.
Bốn hướng tòa cao ốc, như một lô-cốt màu bạc, nguy nga rộng lớn.
Cửa chính của cao ốc, là một hàng chữ “INTERPOL” được làm nổi bật.
Tổ chức Cảnh sát Hình sự Quốc tế, International Criminal Police Organization- INTERPOL, tổ chức liên chính phủ lớn thứ hai chỉ sau Liên Hiệp Quốc về số quốc gia thành viên, cũng là tổ chứ cảnh sát lớn nhất thế giới, đóng một vai trò cực kỳ quan trọng không thể thay thế được trong việc tăng cường hợp tác về phòng ngừa và chống tội phạm xuyên biên giới giữa các quốc gia trên thế giới.
Interpol, viết tắt là ICPO, thành lập năm 1923, ban đầu chỉ là một tòa ủy ban quân sự, tổng bộ thiết lập nằm ở thủ đô Áo, Vienna.
Trong Chiến tranh thế giới lần thứ II, tổng bộ của Interpol dời đến Berlin, thủ đô của Đức, bị giới hạn khống chế.