Uống một chén trà, ông chậm rãi mở miệng: “Ngày hôm nay gọi mọi người tới đây, không vì chuyện gì khác, quả thực là đến lúc quyết định rồi!”
Cố Liên Thành dừng một chút, “Quyết định người sẽ nhận chứ chủ nhà họ Cố!”
Thủ đô, cửa cảng Victoria.
Bên cảng lẳng lặng xuất hiện một hàng xe màu đen.
Đêm khuya, yên lặng như tờ.
Gió đêm đầu thu phảng phất lạnh tới tận xương.
Mấy người đàn ông mặc tây trang đen đứng cạnh xe, xe có rèm cửa che kín, ngồi phía sau mơ hồ hiện la hình ảnh lười biếng của một người đàn ông.
Cách đó không xa truyền tới tiếng động, một chiếc xe màu bạc đi tới, dừng lại, một đám người mặc áo đen bước xuống.
Một người đàn ông thân hình to lớn đi tới cạnh cửa xe, cung kính cúi người lên tiếng: “Cậu chủ, bọn người La Sinh Kiệt đã tới!”
Cửa xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra một dung nhan tuyệt mỹ.
Cố Cảnh Liên đeo kính mác, nhưng vẫn có thể nhìn ra được đường nét tinh xảo trên khuôn mặt anh, không tìm được bất kỳ 1 điểm tỳ vết nào.
Một đôi mày bén nhọn, đôi môi mỏng tà mị.
Chí khẽ cong môi, cũng có thể hiện ra khí chất của đế vương, giống như bẩm sinh.
Cửa xe mở ra, lộ ra hai cái chân thon dài. Một thân quần tây, cùng với giày ống thấp, người đàn ông mặc thêm cái áo gió màu đen, ưu nhã bước xuống xe.
Thân hình của anh cực kỳ thon dài, phong cách giản lược càng thêm xuất sắc.
La Sinh Kiệt đi vào mới phát hiện, trong ngực người đàn ông này, quả nhiên có ôm một con mèo nhỏ thoạtnhìn vô cùng đáng yêu.
Bây giờ, con mèo giống như đang ngủ say, dường như rất thoải mái, thi thoảng lười biếng rên lên vài tiếng.
Một người có tư thái cao ngạo như vậy, trong lòng lại ôm một đứa bé như chú mèo nhỏ, hình ảnh đó quả thực có chút quỷ dị.
Chỉ là, lúc Cố Cảnh Liên ngước mắt, sẳng giọng đã làm cho La Sinh Kiệt ý thức được người này chính là Cố Cảnh Liên.
Anh ta hơi ngẩn ra, đột nhiên cảm giác được người đàn ông trước mặt này có chút xa lạ!
Trong ký ức của anh ta, Cố Cảnh Liên là một người lạnh lùng, vô cùng ít nói.
Nhưng mà người đàn ông trước mặt này, mặc dù không lên tiếng, nhưng cả người vẫn tỏa ra khí thế như muốn đâm người khác bị thương.
Chu Tước ẩn nấp trong đội ngũ của La Sinh Kiệt, ngẩng đầu quan sát.
Đây là lần đầu tiên cô gặp Cố Cảnh Liên.
Trong trí nhớ, người đàn ông trước mặt bây giờ, trên người anh ta có một tia cao ngạo khó nói thành lời.
Không thể tìm được từ nào đủ để miêu tả người đàn ông này.
Nhưng điểm nhấn đầu tiên chính là vẻ tuấn mỹ, cùng ngũ quan tinh xảo trên mặt anh ta.
Cố Cảnh Liên tư thế lười nhác ôm chú mèo trong ngực, một tay tùy ý để trong túi áo, khóe môi ngậm một điếu thuốc lá, trên mặt luôn là vẻ lạnh lùng, cười cợt, là cho cô không khỏi có chút thất thần.
La Sinh Kiệt cười nói: “Cậu chủ, sao đột nhiên lại trở về? Một năm qua cậu đã đi đâu vậy? Ông chủ tìm cậu khắp chân trời góc biển rồi.”
Cố Cảnh Liên nói: “Tôi vừa nhận được tin tức, ngày hôm nay cha tổ chức cuộc họp gia tộc, tuyên bố người nhậm chức chủ nhà.”
Dứt lời, Cố Cảnh Liên nói như vẻ đương nhiên: “Tôi chỉ trở về lấy thứ vốn thuộc về tôi mà thôi!”