Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1593: Chương 1593: Lâm An Quốc Rơi Đài




Mộ Nhã Triết chậm rãi nói: “Người của tòa thị chính, đều biết nghiêm khắc tự quản bản thân, cục trưởng Khương, nếu ông còn không quản người dưới tay mình, đến lúc đó, người dưới tay ông có chuyện gì, ông cũng khó bảo vệ bản thân đó!”

Lời này, là muốn giết luôn Khương Hồng Vĩ rồi.

Nhân vật lão luyện như ông ta, tự nhiên là có thể nhận thấy sự khác thường từ những lời nói vu vơ này!

Xem ra Lâm An Quốc này, đã đắc tội người không nên đắc tội nhất này rồi!

Nhưng mà, ông ta đã sớm đoán được rồi.

Ông gọi điện thoại, chỉ muốn hỏi thăm một chút, chỉ một Lâm An Quốc, đương nhiên ông không để trong lòng.

Nhưng làm đồng nghiệp nhiều năm, có nhưng loại lợi ích, có cùng gốc gác, Khương Hồng Vĩ lo lắng, sợ Lâm An Quốc không có mắt, khiến Mộ Nhã Triết giận dữ, sau đó trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, tận diệt toàn bộ tòa thị chính này!

Ông ta leo đến vị trí này, không dễ dàng, tâm huyết hai mươi mấy năm, cố gắng nhiều năm trong quan trường mỉm cười giấu dao này, mới có huy hoàng hôm nay.

Ông ta không thể trơ mắt nhìn mình bị người ta liên lụy, bị kéo khỏi vị trí này.

Kiểu người như bọn họ, lợi ích đan xen vào nhau một vòng lại một vòng, bởi vậy, lúc cần thiết, đương nhiên phải lau sạch quan hệ trên người mình đến mức không còn một mảnh, để tránh trượt chân rơi xuống nước, vậy thì mất nhiều hơn được!

“Tổng giám đốc Mộ, xem ra, Lâm An Quốc này nhất định đã khiến anh không hài lòng! Tôi gọi cú điện thoại này, cũng không có ý gì khác! Chỉ muốn hỏi thăm xem, anh định xử lý ông ta thế nào?!... Thuận tiện, tổng giám đốc Mộ, tôi hi vọng, đừng vì một mình Lâm An Quốc, mà gây họa cho người vô tội!”

Nói xong, Khương Hồng Vĩ áy náy cười.

Mộ Nhã Triết cũng cười vài tiếng theo, chỉ là, ngưng cười rất nhanh, giọng nói trầm xuống, mang theo uy nghiêm không thể kháng cự: “Gây họa cho người vô tội? Ha ha! Việc này, phải xem cục trưởng Khương định đứng về bên nào rồi! Dù sao Lâm An Quốc này, làm việc không vững vàng, ỷ vào thân phận của mình, hoành hành ngang ngược! Một kẻ như vậy, ông giữ bên người, cũng chỉ gây họa cho ông thôi. Còn việc tôi xử lý thế nào, ông không cần hỏi nhiều! Nếu ông thức thời một chút, thì ông biết nên làm thế nào!”

Khương Hồng Vĩ bên kia điện thoại yên lặng một lúc lâu, bỗng dưng ngầm hiểu, cười nói: “Tổng giám đốc Mộ, anh yên tâm! Ý của anh, tôi đã hiểu rõ! Sau này, tôi sẽ làm theo cách mà anh thích!”

Nói xong, ngàn cảm vạn ơn, cúp điện thoại.

Không quá nửa phút sau, Lục Cận Dự gọi điện thoại, nói có một bức thư nặc danh gửi phát hòm thư của anh, trong thư, là chứng cứ về Lâm An Quốc!

Người như Lâm An Quốc vậy, trên người sao có thể không có chỗ bẩn?

Tạm thời không đề cập tới việc ông ta tham ô nhận hối lộ, chỉ riêng việc ông ta cấu kết với người buôn bán, ngầm chiếm đoạt tài sản bất lương, thông qua bạn bè, đầu tư xây dựng lại, hơn nữa tiền tham ô lên tới hơn mười triệu, đã đủ đưa ông ta vào ngục giam độ suốt quãng đời còn lại!

Không cần nghĩ cũng biết, bức thư này là ai gửi tới.

Khương Hồng Vĩ không ngốc, sống đã thành tinh, ông ta mắt thấy Lâm An Quốc rơi đài, không thể ngồi xem mặc kệ, càng không thể để mình bị ông ta liên lụy.

Lâm An Quốc là người rất có năng lực, làm quân cờ dưới tay ông ta, cũng giúp ông ta kiếm nhiều lợi ích, nhưng, quân cờ là quân cờ, không còn giá trị lợi dụng, nên bỏ qua thì phải bỏ qua.

Vì bảo vệ mình, ông ta tiêu hủy được không còn một mảnh những lợi ích giữa mình và Lâm An Quốc, hơn nữa, chủ động dâng chứng cứ phạm tội của Lâm An Quốc lên, lấy lòng Mộ Nhã Triết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.