“Mặc dù có người nói cho chú biết chị ấy đã chết nhưng chú không tin.”
Máu mủ tình thâm, mơ hồ cũng có một sự ràng buộc.
Có người nói giữa những người có quan hệ huyết thống với nhau, sẽ sinh ra một loại ràng buộc về tinh thần nào đó.
Lúc đầu có người nói với anh, chị của anh bị mất mạng bởi tai nạn giao thông.
Lúc anh tỉnh lại, đã bị người của tập đoàn Cự Phong mang đi.
Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy cha ruột của mình - Cung Thiếu Ảnh.
Cha anh nói với anh, lúc anh bị người của tập đoàn Cự Phong mang đi bệnh viện, chị của anh đã được chẩn đoán là không qua khỏi.
Bác sĩ nói lúc trên đường đi đã có dấu hiệu ngừng thở rồi, đến bệnh viện, tim không còn đập nữa, trải qua một loạt các cấp cứu vẫn không qua khỏi.
Cung Kiệt không thể tin được, rầu rĩ một đoạn thời gian.
Giác quan thứ sáu của anh lại nói cho anh biết, chị của anh vẫn chưa chết!
Anh cũng đã từng gặp qua người phụ nữ có dung mạo giống anh.
Vậy mà làm thêm một bước kiểm tra nữa, kết quả sau cùng vẫn làm anh thất vọng.
Dần dần, anh bắt đầu tin, chị của anh đã không còn trên đời này nữa!
Nhưng sau khi anh thấy phòng làm việc của Vân Thiên Hữu, có treo một tấm hình, trong lòng lại phảng phất nảy lên cảm giác nào đó, một lần nữa nhuốm lên hy vọng cho anh.
Hữu Hữu trầm mặc một hồi, sau đó làm ra quyết định trong lòng, chậm rãi giải thích: “Người trên tấm ảnh kia, chính là một diễn viên.”
“Diễn viên?” Cung Kiệt sửng sốt: “Cô ấy có quan hệ gì với cháu?”
“Nếu như nhất định phải nói là quan hệ như thế nào thì...”
Sau đó Hữu Hữu lộ ra vẻ mặt si mê: “Cháu là fan của chị ấy!”
Cung Kiệt: “...”
Lý Hàn Lâm đứng bên cạnh: “...”
Chỉ là fan, vậy thôi sao?
Cung Kiệt có chút hoài nghi nhìn chằm chằm cậu.
Hữu Hữu cười với anh, che dấu suy nghĩ rất tốt.
“Nếu như người chú muốn tìm là chị ấy, vậy thì cháu sẽ vận dụng các mối quan hệ để tra giúp chú thân phận chị ấy!”
Cung Kiệt lạnh lùng nói: “... Không cần!”
Nếu đã như vậy thì, anh sẽ tự mình phái người đi điều tra!
Dứt lời, Cung Kiệt thông suốt đứng dậy, nghênh ngang rời đi.
Gương mặt Hữu Hữu không biểu cảm nhìn anh rời đi, chân mày đột nhiên nhíu lại.
“Quản lý Lý!” Cậu kêu một tiếng.
Lý Hàn Lâm đi tới bên cạnh cậu, hơi ngồi xổm xuống: “Tổng giám đốc Vân, cháu có chuyện gì muốn phân phó?”
“Tất cả mọi phương diện đều phong tỏa, tư liệu của mẹ cháu, không để cho chú ấy tra được một chút dấu vết nào.”
“Tại sao?”
Lý Hàn Lâm nghi ngờ hỏi: “Sao cháu lại phải giấu giếm thân phận của cô ấy?”
Hữu Hữu sâu kín nói: “Bởi vì trước khi cháu xác định được quan hệ của mẹ và chú ấy, cháu sẽ không để chú ấy đến gần mẹ cháu nửa bước!”
“Chú không hiểu dụng ý vì sao cháu làm như vậy.”
Hữu Hữu híp mắt, liếc anh một cái, nói: “Tập đoàn Cự Phong, tập đoàn sản xuất vũ khí số một thế giới, nhân vật vô cùng nguy hiểm Cung Kiệt này, lại là người đứng đằng sau tập đoàn Cự Phong, cháu không thể để cho một người nguy hiểm như vậy đến gần mẹ cháu được!”
“Đã hiểu.”
“Nhưng mà, nếu đã xác minh được, mẹ cháu chính là người mà chú ấy vẫn luôn tìm kiếm, vậy thì không có vấn đề gì!”
Lý Hàn Lâm kinh ngạc nói: “Nhưng làm sao để xác minh được?”
Hữu Hữu xoay người, trên mặt hiện lên một nụ cười lạnh lẽo, nhìn anh, chợt giơ tay lên.
Giữa kẽ ngón tay của cậu kẹp một sợi tóc màu bạc.
Đây là lúc nãy cậu thừa dịp Cung Kiệt đang xuất thần, bứt ra từ trên đầu anh: “Cầm đi, đi làm giám định ADN, có kết quả thì nói cho cháu biết.”
“Được!”
...
__________