“Em không thể hôn anh sao?”
“Em không thể!” Cố Tinh Trạch nhập vai Doãn Đông Vũ, nặng nề nói một câu, mạnh mẽ kéo cánh tay cô đang níu chặt góc áo, đi đến bên cửa sổ, “Anh cũng không thể.”
“Vì sao không thể?” Mắt Doãn Hạ Thuần mang theo nước mắt, nhẹ nhàng nhìn bóng lưng anh, “Em thích anh, anh thích em, như vậy không phải đủ rồi sao?”
Câu cuối cùng, cô gào lên, cơ hồ lạc giọng.
Lâm Phượng Thiên ngồi trước máy quay, kích động toàn thân phát run.
“Quá đặc sắc, quá mạnh mẻ rồi! Trời ạ...”
Vân Thi Thi này, đúng là không tầm thường!
Anh ta không có nhìn nhầm!
Trong màn hình, bỗng nhiên Doãn Đông Vũ mạnh mẽ xoay người lại, gắt gao bắt lấy bả vai Doãn Hạ Thuần, đôi mắt phủ đầy tơ máu, cơ hồ phát cuồng nói: “Em là em gái của anh, anh là anh trai của em! Em hiểu không? Vì sao không thể, không nên cùng một chỗ, đã hiểu chưa?”
“Vì sao không thể cùng một chỗ.” Doãn Hạ Thuần còn nhỏ, ngây thơ không rõ lí lẽ, chấp nhất hỏi, “Em không thể thiếu anh mà.”
“Trong cơ thể chúng ta, chảy cùng một dòng máu, chúng ta là anh em, chúng ta bên nhau, là loạn luân! Là loạn luân! Em hiểu chưa?” Doãn Đông Vũ thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, ý đồ thức tỉnh cô.
Bỗng nhiên cô nở nụ cười tiêu điều lạnh lẽo, nắm cổ tay anh, kéo cổ tay hai người tới cùng một chỗ: “Chỉ có nguyên nhân này sao?”
Hai mắt Doãn Hạ Thuần đẫm lệ thống khổ nhìn anh, “Nếu là nguyên nhân này, em sẽ dùng dao rạch chỗ này ra, để cho máu trong cơ thể em chảy ra ngoài hết, như vậy, có phải là có thể rồi không...”
“Ngậm miệng! Em bị ngốc sao? Hay là nói, em đang uy hiếp anh?”
Doãn Đông Vũ gắt gao che miệng của cô, hết hồn vì lời cô nói dỗi.
Bỗng nhiên Doãn Hạ Thuần như tan vỡ, mạnh mẽ nhào vào trong lòng anh, yếu ớt bất lực khóc lên: “Đúng là em không muốn anh đi cùng cô gái khác! Trái tim em chua xót, tim em rất đau. Anh, em chỉ thích anh. Đây là chuyện không có biện pháp, nếu có thể khống chế, vậy thì tốtrồi. Nhưng căn bản không có biện pháp khống chế mà.”
Bỗng nhiên Doãn Đông Vũ như mất hết sức lực, hai tay buông rơi bên người, chỉ là không ngừng thì thào: “Chúng ta không nên cùng một chỗ, chuyện này không thể.”
“Anh...” Nước mắt Doãn Hạ Thuần không dừng được chảy xuống gò má, trượt vào khóe môi, lướt qua cằm, nhưng là muốn nói lại thôi.
Doãn Đông Vũ đau lòng ôm cô, ánh mắt tràn đầy đau lòng xoắn xuýt, cùng với một phần đau khổ giấu tận cùng đáy mắt, nhưng thân bất do kỷ.
Phân cảnh này, vốn nên đến đoạn ôm này là dừng lại.
Nhưng Lâm Phượng Thiên lại chậm chạp không la “OK”, cũng không nói “CUT”, cả phim trường im lặng giống như đã chết.
Đạo diễn không ra lệnh, Vân Thi Thi không biết nên diễn tiếp thế nào.
Vì sao phân cảnh kết thúc, Lâm Phượng Thiên lại chậm chạp không có ra lệnh?
Cố Tinh Trạch ngẩng đầu, ánh mắt lại sửng sốt dừng lại.
Vân Thi Thi cũng thấy anh thất thần, không khỏi sinh lòng nghi ngờ, cũng lén lút quay đầu lại, nhìn Lâm Phượng Thiên trước máy theo dõi.
Đã thấy Lâm Phượng Thiên lo sợ không yên đứng thẳng người, sắc mặt khó coi nhìn ra cửa, toàn thân cứng ngắc.
Trong lòng Vân Thi Thi hoang mang một phen, không khỏi theo tầm mắt của anh hơi hơi xoay người, nhìn về phía cửa phòng học âm nhạc.
Cửa, mở rộng.
Bóng đêm ngoài cửa sổ im ắng và nặng nề.
Quét xuống thân hình cao to mà cao gầy đứng lặng ở cửa, toàn thân người đàn ông đều mặc màu đen, giống như là muốn hòa nhập vào bóng đêm.