Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1742: Chương 1742: Lục Cận Dự Cứu Trận




Dừng một chút, người phụ nữ kia lại kêu la nói: “ Thì ra là đại minh tinh đó! Tôi cảnh cáo cô! Nếu cô không bồi thường, tôi liền nói chuyện này cho truyền thông biết, lái xe gây chuyện còn không chịu bồi thường tiền thuốc men cho chúng tôi!”

“Để tôi gọi điện cho công ty bảo hiểm, thế nào?! Cho dù muốn tôi bồi thường, cô cũng phải để tôi lấy tiền chứ?” Vân Thi Thi rất nhanh liền bị bọn họ cố tình gây sự chọc cho phát khóc.

Người nhà bên kia vẫn quyết không buông tha, nói: “Nói cái gì mà muốn đi lấy tiền, cô chính là muốn đi lấy tiền rồi bỏ trốn thì có? Đừng cho là bọn tôi không biết cô nghĩ gì! Hèn hạ! Không biết xấu hổ!”

Vân Thi Thi tức giận đến phát khóc, đôi mắt rưng rưng, đúng là tú tài gặp phải binh, thật là có lý mà không thể nói rõ!

Bên này, Lục Cận Dự mới vừa đi đến đại sảnh phòng cấp cứu, liền nhìn thấy bên ngoài cửa phòng cấp cứu có rất nhiều người đang xúm lại.

Cô gái với khuôn mặt xinh đẹp đứng trong đám người, sắc mặt đỏ bừng, nhìn chung quanh, bộ dáng bó tay không biết phải làm thế nào.

Bệnh viện này là sản nghiệp dưới danh nghĩa thuộc tập đoàn tài chính Thánh Ngự, bệnh viện này trước kia bởi vì làm ăn không tốt, về sau phá sản nên bị Thánh Ngự thu mua lại, dưới sự điều chỉnh kinh doanh của Thánh Ngự, bây giờ đã đi vào ổn định, hơn nữa còn trở thành bệnh viện nổi tiếng trong thủ đô.

Lần này anh ta qua bệnh viện, là do bệnh viện mới nhập vào một loạt các thiết bị chữa bệnh mới, thuận đường, coi như thị sát một phen.

Lúc sắp rời đi, lại phát hiện trước cửa phòng cấp cứu vây đầy người qua đường, vì thế anh tò mò nên tiện đi qua xem thử.

Mới biết là chuyện một người phụ nữ đâm phải người ta không bồi thường tiền đã muốn bỏ chạy.

Trong lòng anh liền có chút buồn cười!

Thời buổi này, lái xe trên đường, có mấy người lại không mua bảo hiểm?!

Trên thị trường ở thủ đô, những xe có bảo hiểm phần lớn đều ít cũng phải trăm vạn, nếu là đụng vào người mà không bỏ trốn ngay lúc đó có nghĩa là người lái xe muốn chịu trách nhiệm, báo cảnh sát, đưa người bị thương đến bệnh viện, còn muốn báo chuyện này cho bên công ty bảo hiểm, nào có ý muốn chạy?

Vì thế, anh ta đẩy đám người ra, hắng giọng một cái nói: “Xin lỗi đã quấy rầy?! Tôi có thể hỏi một chút tình huống ra sao không?”

Anh ta vừa dứt lời, bên nhà người phụ nữ kia liền to mồm không nói lý: “Anh là ai? Ở đây không tới phiên anh nhúng tay vào!”

Thế nhưng Lục Cận Dự chỉ tao nhã cười, cúi người khiêm tốn trước mặt người đàn ông ngang ngược không hiểu chuyện kia.

“Tôi là người phụ trách quản lý bệnh viện này, nhiều người tụ tập ở đây như vậy sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt cho bệnh viện. Tôi khẳng định mình có trách nhiệm cùng nghĩa vụ ở đây giải quyết mọi chuyện!”

Dừng một chút, dù bận nhưng anh ta vẫn ung dung hỏi người đàn ông kia: “Hiện tại, xin hỏi có phải tôi đã đủ tư cách’ nhúng tay’ vào chuyện này chưa?”

Vừa nghe thấy anh ta nói mình là người phụ trách bệnh viện này, người đàn ông kia lập tức thay đổi thái độ, có điều trên mặt không khỏi thoáng qua chút chột dạ, lại bị Lục Cận Dự nhạy cảm bắt được.

Chuyện này dường như có chút kỳ lạ!

Dựa theo đạo lý mà nói, nếu là kẻ yếu, đúng lý hợp tình, vậy anh ta chột dạ cái gì?

Vì thế Lục Cận Dự hỏi: “Tới cùng là chuyện gì xảy ra?”

Thái độ nho nhã lịch sự, khí chất xuất chúng, trong nháy mắt đã khiến người xung quanh yên tĩnh lại.

Người nhà bên kia im lặng, bầu không khí có chút quỷ dị.

Lục Cận Dự nhìn thoáng qua Vân Thi Thi, thấy cô đứng nguyên tại chỗ, tay ôm bả vai, hiển nhiên vừa rồi đã phải trải qua một trận xô đẩy không nhẹ.

Ánh mắt anh ta rơi vào trên cánh tay cô, liền thấy mu bàn tay cùng phần cổ tay bị lộ ra ngoài có dấu vết bị móng tay cào rách.

Khóe mắt cô giống như còn có vệt nước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.