“Trong người mẹ không khỏe, các con ăn trước đi.” Mộ Nhã Triết nói, vung hai bánh bao nhỏ sang một bên.
Hữu Hữu bĩu môi, không bằng lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn về trước bàn ăn chung Tiểu Dịch Thần, đã không còn khẩu vị.
Vân Thi Thi nôn một trận, lập tức cầm lấy ly súc miệng, súc miệng, Mộ Nhã Triết đi đến bên người cô, trong gương phản chiếu ý cười kì lạ bên khóe môi của anh: “Sao rồi? Trong người không khỏe sao?”
“Mộ Nhã Triết...” Vân Thi Thi mấp máy môi, trên mặt hiện lên khó khăn, “Em cảm thấy, có phần không thích hợp.”
“Ừ? Sao mà không thích hợp?”
Anh trầm giọng hỏi, Vân Thi Thi không nhìn thấy, niềm vui được anh giấu kĩ trong mắt!
Mặt Vân Thi Thi đỏ hồng, ngẩng đầu nhìn anh, hỏi rất tối nghĩa: “Trước kia anh, lúc kia, có...”
“Lúc nào?” Anh giống như đang cố ý khiêu khích, khuôn mặt đẹp trai hơi hơi lấn đến gần.
“Thì là...”
Vân Thi Thi cứ mím môi mãi, vừa thẹn vừa cáu.
Người đang ông này, sao có thể xấu xa như thế, rõ ràng là đang trêu cợt cô!
“Ừ?” Thấy cô mím môi, không mở miệng, mặt đỏ lên vừa thẹn lại vừa bực, có vẻ thật là ngây thơ.
“Anh có dùng biện pháp an toàn không?”
“Không có.”
“Đều đã... Đều đã ở trong... Bên trong... Sao?” Giọng Vân Thi Thi nhỏ đến không thể nghe thấy, giọng nói nhỏ như ruồi!
Mộ Nhã Triết cảm thấy dáng vẻ này của cô vô cùng thú vị, nhịn không được nhẹ nhàng hôn lên mặt cô, “Có phải, có rồi không?”
“Em không biết. Nhưng... Gần đây không ăn gì cả, còn có, buổi sáng thường xuyên nôn khan, kỳ sinh lý... Cũng là đã lâu rồi không tới...” Cô nói đến cuối cùng, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Mộ Nhã Triết nhíu mày, đồng tử hơi hơi co lại, lập tức khóe môi hơi hơi cong lên.
Sắc mặt một mừng một lo của hai người tạo thành tương phản mạnh mẽ.
Vân Thi Thi không chú ý tới vẻ mặt Mộ Nhã Triết đã thay đổi, chỉ lầm lũi nói: “Nếu như mang thai, vậy thì nguy rồi...”
Khóe môi Mộ Nhã Triết lạnh lùng.
Vân Thi Thi không vừa lòng đẩy đẩy anh: “Đều tại anh! Vì sao anh không dùng biện pháp vậy?”
Cô lầu bầu lẩm bẩm, trút phiền não của mình lên người anh.
Mộ Nhã Triết nhíu mày, hỏi lại: “Vì sao phải dùng biện pháp?”
“Bởi vì, em không muốn mang thai mà!” Vân Thi Thi nói rất đương nhiên.
“Không muốn sinh?” Nụ cười trên mặt Mộ Nhã Triết bỗng nhiên thu lại, lời này của cô không thể nghi ngờ giống như một chậu nước đá đổ ập xuống, sắc mặt của anh hoàn toàn lạnh lẽo.
Anh bỗng nhiên xoay người của cô qua, nắm lấy cằm dưới của cô, lời nói đã phủ lên hờn giận và nguy hiểm: “Sao hả? Em không muốn?”
Người phụ nữ này, là không muốn mang thai, hay là, không muốn sinh con của anh!?
Vân Thi Thi thấy trong mắt anh, đã lộ ra nguy hiểm dày đặc, hơi sợ hãi, lại nói: “Em không muốn mang thai lúc này.”
Với lại, cô đã có Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu, có hai bảo bối này, thì đã đủ vừa lòng rồi.
Ánh mắt Mộ Nhã Triết híp híp, cô mang thai con của anh, tâm trạng anh tốt như vậy, còn cô lại lộ ra vẻ buồn rầu, tự nhiên khiến anh không hài lòng!
“Mặc kệ em muốn hay không.” Bá đạo của anh, lúc này đã hiện ra rõ ràng.
Vân Thi Thi mấp máy môi, “Vẫn không muốn mang thai chút nào.”
Mộ Nhã Triết không nói gì, túm lấy tay cô, muốn đi ra ngoài.
Vân Thi Thi giãy giụa, hoảng sợ, còn tưởng rằng anh muốn làm gì, tràn đầy cảnh giác hỏi: “Anh làm gì vậy, làm gì vậy?”
“Đi bệnh viện!” Anh nói, cũng không để tâm đến sự kháng cự của cô!
Chở cô, một đường lái ô-tô đến bệnh viện.