Khi được thông báo về Vân Thi Thi, anh liền bắt đầu tìm kiếm lễ phục trên thảm đỏ.
Chọn tới chọn lui, chọn trúng món này.
Lễ phục này, là anh bỏ ra giá cao để lấy.
Vị kim chủ kia ban đầu không nguyện ý.
Lễ phục này là bảo vật xinh đẹp vô giá, từng có người ra giá chín con số, cũng không đạt được ước muốn.
Nhưng mà Cung Kiệt là ai?
Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, sỗ sàng cầm súng dí vào trán người ta, đem lễ phục này nửa mua nửa cướp, lấy về.
Trong mắt anh, chỉ có lễ phục này, mới xứng với chị anh.
Ngoại trừ chị, bất kỳ người nào cũng không xứng!
Một tác phong bá đạo quen thuộc, không thể nghi ngờ.
“Chị thích, thì tốt rồi.”
Cung Kiệt dừng một chút, lại hỏi: “Mặc nó đi lên thảm đỏ, thích hợp.”
Anh muốn chị mình, xinh đẹp mà xuất hiện trên màn ảnh.
Vân Thi Thi bật cười: “Như vậy... Có thể quá kiêu ngạo rồi hay không?”
“Sợ cái gì? Chị đẹp như vậy, kiêu ngạo một chút, có lỗi a?” Cung Kiệt lại hùng hồn hỏi lại.
Vân Thi Thi nhất thời á khẩu không trả lời được, chỉ mỉm cười.
“Tiểu Kiệt, chị phải trang điểm, chờ chị về nước, sẽ nhắn tin cho em.”
“Được.”
Vân Thi Thi cúp điện thoại, liền bị Tần Chu đẩy đi làm một bước tạo hình cuối cùng.
Thay lại lễ phục, phải thay đổi kiểu tóc một chút.
Tần Chu dặn thợ trang điểm làm tóc kiểu cổ điển mà hoa lệ cho cô, phối hợp với bộ hoa phục Thủy Mặc này, đẹp đến mức tưởng chừng như quá đáng.
Bởi vậy, khi cô đi ra khỏi phòng VIP, cùng không hẹn mà gặp Lâm Chi vừa thay lễ phục xong.
Khi Lâm Chi nhìn thấy Vân Thi Thi một thân hoa phục, cả người đều giật mình, trong nháy mắt cảm giác bộ lễ phục kiểu Âu trên người mình, lập tức mờ nhạt đi!
Cô ta hao phí tâm lực, khổ sở nửa ngày, kết quả vừa đi ra, nhìn thấy Vân Thi Thi hoa lệ và khí chất vô cùng, lại thầm so với bản thân, nhất thời cảm giác lễ phục của mình, nhìn thế nào cũng quá thường rồi!
Hoàn toàn so không bằng!
Còn chưa lên trên thảm đỏ, cũng đã cao thấp rõ ràng vậy rồi.
Lâm Chi còn tưởng rằng lễ phục trên người Vân Thi Thi là nhãn hiệu đưa tới, nhất thời cảm giác Vân Thi Thi đoạt danh tiếng của mình, thế là, không vui nói: “Lễ phục này, vốn nên thuộc về tôi!”
Cô ta cố tình gây sự, Vân Thi Thi lại không thèm để ý, nhìn cũng không thèm nhìn cô ta lấy một cái.
Kể từ đó, trong lòng Lâm Chi càng bất bình, tức giận nói: “Lễ phục này vốn là nên để tôi chọn trước, Vân Thi Thi, cô cởi ra, cho tôi mặc!”
Tần Chu đứng ở một bên, nhịn không nổi nữa: “Lâm Chi, cô có bị bệnh không? Đi ra ngoài uống thuốc đi? Đừng ở đây làm bừa.”
Làm bừa ——?
Lâm Chi bị một câu mắng của Tần Chu làm cho một trận mặt xanh mày đỏ, lập tức, cãi chày cãi cối nói: “Tần Chu, anh đừng tự cao rằng với một chút thủ đoạn bối cảnh của mình, liền ỷ thế hiếp người! Anh rõ ràng là bắt nạt em, đúng hay không? Lễ phục nhãn hiệu đưa tới, dựa vào cái gì để Vân Thi Thi chọn trước, còn không phải là vì cố ý ép buộc em sao?”
“Cố ý ép buộc cô?”
Tần Chu nghe xong, phì cười một tiếng: “Lâm Chi, mặt cô dày bao nhiêu, tôi phải đặc biệt hao tổn tâm lực cố ý ép buộc cô? Đừng quá tự cho là đúng! Người ta cười cho!”
“Em mặc kệ!”
Lâm Chi trong lòng vô cùng bất bình, bắt đầu giở trò: “Dù sao, lễ phục này vốn là thuộc về em! Anh trả lại cho em!”
“Cút.”
Tần Chu hoàn toàn mất kiên nhẫn, phất phất tay, giống như đang đuổi một con ruồi quấy nhiễu người khác, vô cùng phiền cái cô Lâm Chi này rồi.
Lâm Chi kinh ngạc nhìn qua anh ta, thấy Tần Chu vậy mà không khách khí nói với cô “Cút”, đôi mắt nhất thời đỏ lên, rơi nước mắt, nức nở nói: “Các người thật quá đáng!”