Nhà họ Mộ, ba chữ này, ở thủ đô này, chính là một sự tồn tại đủ lớn để làm biến động cả thị trường tài chính!
Đây chính là gã khổng lồ của toàn quốc, cho tới thời điểm này, sự giàu có của nhà họ Mộ là vô tận, bọn họ còn có cả thế lực cả hai bên hắc bạch đạo, chỉ nghĩ tới đây cũng làm hai chân ông ta mềm nhũn ra!
Đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với người nhà họ Mộ, đắc tội với họ, chính là chặt đứt đường lui của mình!
Lâm An Quốc thật sự là khóc không ra nước mắt, bây giờ, ông ta đứng trước mặt Mộ Nhã Triết, mặt mũi vẫn như cũ, nhưng trên mặt đã không còn thấy vẻ diễu võ dương oai lúc trước, lộ ra vẻ đắn đo phức tạp, có thể gọi là hít thở không thông. Cho dù là người trước nay lăn lộn giới quan trường như Lâm An Quốc cũng không biết giải quyết chuyện này như thế nào!
Vương Quế Miểu vừa thấy tình huống có chút quỷ dị này thì ngẩn người, ngay sau đó khoanh tay đi lên phía trước, bà ta hồn nhiên không hề hay biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại thấy bộ dạng mất bình tĩnh của Lâm An Quốc, còn cảm thấy cổ quái.
“Anh à, anh làm sao vậy?”
Thấy sắc mặt ông ta trắng bệch dần, bà ta càng thêm không hiểu ra làm sao, không nhịn được lại đẩy đẩy ông ta một cái: “Rốt cuộc là thế nào vậy?”
Hữu Hữu nhàn nhạt: “Ông ta bị sợ đến choáng váng rồi.”
Vương Quế Miểu vừa nghe thấy, lập tức bốc hỏa, bây giờ không còn giống như lúc trước, Lâm An Quốc đã ở đây rồi, bà ta ỷ vào việc mình có chỗ dựa, vì vậy, nói chuyện cũng không giữ mồm giữ miêng chút nào!
“Thằng ranh con, câm miệng lại! Ở đây không đến lượt mày nói chuyện!”
Mộ Nhã Triết nghe vậy, chợt ngước mắt lên, cuồng phong bén nhọn trong mắt quét tới.
Lâm An Quốc thấy thế cũng sợ bay cả hồn vía, câu này của Vương Quế Miểu, cũng đã dọa cho ông ta sợ đến hít thở không thông!
Ông ta sao có thể ngờ được vợ mình lại không chịu hiểu thời thế gì như vậy, há mồm ngậm miêng lại to gan như thế, nói năng lỗ mãng, cực kỳ tức giận mắng: “Câm miệng! Không được nói càn!”
Người quý thì tự biết mình (ý nói quý tộc, có học thức thì phải tự biết chính mình là ai - Ở đây có ý chơi chữ với tên Vương Quế Miểu), vậy mà Vương Quế Miểu này lại không một chút tự biết điều, còn tưởng rằng Lâm An Quốc thay bà ta dạy dỗ Vân Thiên Hữu, vì vậy phụ họa nói: “Đúng thế! Câm miệng lại!”
Hữu Hữu chợt thấy buồn cười, như nhìn thấy một người đáng thương vậy.
Chỉ là phía sau cậu, sắc mặt Mộ Nhã Triết đã vô cùng khó coi.
Lâm An Quốc khẽ cắn răng, chợt quay đầu, vung tay cho Vương Quế Miểu một cái bạt tai.
“Ba —— “
“Tôi nói chính là cô câm miệng lại!”
Nói xong, Lâm An Quốc quay đầu, mồ hôi lạnh túa ra, nói với Mộ Nhã Triết: “Tổng giám đốc Mộ, thật xin lỗi! Vợ tôi, cô ta… Ở trước mặt ngài nói càn, nói lời không nên nói! Ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, ngàn vạn lần đừng để ở trong lòng! Ngài đừng nhớ cuồng ngôn loạn ngữ (lời lẽ ngông cuồng, nói không nghĩ) của cô ấy!”
Ngữ điệu của ông ta, lộ ra vẻ lấy lòng, lưng Lâm An Quốc đẫm mồ hôi, sợ hãi nhìn anh, thăm dò ý tứ, trong lòng có cảm giác loại ý vị gần vua như gần cọp vậy!
Gặp tình huống như thế trước mắt, tất cả mọi người cả kinh không có động tĩnh, nhất là cô giáo Viên, lúc đầu cô còn tưởng rằng, chờ Lâm Quốc An tới, cha Hữu Hữu sẽ hiểu lời cô nói, sẽ biết cúi đầu trước người ta, bồi thường, xin lỗi!
Lâm An Quốc chính là thẩm phán, làm việc tòa án tối cao, trước tên còn có mấy cái hàm vị (ý nói trước tên còn đi kèm mấy cái chức danh, học hàm học vị), địa vị cao quý, uy nghiêm phải nói là có một không hai.
Vậy mà, một màn trước mắt này?
Lâm An Quốc hoàn toàn ngược lại, nhất nhất ngưỡng mộ cúi đầu trước Mộ Nhã Triết!
Trên mặt hiệu trưởng càng thêm mờ mịt, hoàn toàn không hiểu tình huống trước mặt là xảy ra chuyện gì?
Người ủy khuất nhất, không phải ai khác chính là Vương Quế Miểu.
Không hiểu sao trước mặt bao nhiêu người ngoài như vậy, lại bị Lâm An Quốc cho một cái bạt tai, không còn chút mặt mũi nào nữa.