Trước kia cậu không thích phải san sẻ tình thương của mẹ cho ai khác.
Nhưng bây giờ cậu đã nghĩ thông rồi.
Hành động đó của cậu là hành động rất ích kỉ.
Vì cậu còn nhỏ nên khó tránh khỏi những suy nghĩ bồng bột.
Mẹ cậu chắc là cũng quý Tiểu Dịch Thần nhỉ? Nếu cậu ở bên cạnh quấy rầy hai người họ gặp nhau thì chắc chắn mẹ cậu sẽ rất buồn.
Mà việc làm khiến mẹ buồn, câu tuyệt đối sẽ không làm.
Vân Thi Thi nhìn Tiểu Dịch Thần, giờ phút này đây, Dịch Thần có chút luống cuống đứng trước mặt cô, dấu cánh tay bị thương ra sau lưng, vẻ mặt bất an lo lắng.
Cô nhìn cậu, đau lòng không thôi.
Cô không biết cậu chơi trong vườn thế nào, nhưng tự nhiên cậu đột ngột xuất hiện cứu hai mẹ con họ.
Đúng, cô được Tiểu Dịch Thần cứu, tuy mới chỉ sáu tuổi nhưng cậu đã cứu cô và Hữu Hữu.
Đối với Tiểu Dịch Thần, cô rất cảm kích cậu, nhưng cô sợ hãi nhiều hơn, không biết phải đối mặt với nhau như thế nào sau tai nạn đó.
Cô không dám mở miệng, cô không dám hủ động, vì cô sợ Tiểu Dịch Thần sẽ kháng cự lại tình yêu của cô.
Vì thế, cô cẩn thận hỏi: “Tiểu Dịch Thần, con… con có sao không?”
Nghe thấy cô gọi tên mình, Tiểu Dịch Thần ngạc nhiên trừng mắt nhìn, lông mày run run, miệng khẽ mấp máy.
Vừa rồi gặp nguy hiểm, dù chịu đau nhưng một giọt nước mắt cậu cũng không hề rơi, thế nhưng vừa nghe cô gọi tên mình, hốc mắt cậu đã cay cay.
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, rất ấm áp, như dòng nước chảy vào làm dịu đi trái tim bé nhỏ của cậu, cậu bị sợ hãi làm cho cơ thể rét run, nhưng cô lại làm cho cậu cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
Cậu không biết phải trả lời cô thế nào, chỉ đứng ngốc lăng tại chỗ. Cậu muốn nói cô đừng lo, cậu không sao cả, cậu không muốn làm cho cô lo lắng.
Nhưng trong tiềm thức, cậu vẫn muốn nói với cô rằng cậu rất đau, tay cậu đau lắm, vừa rồi cậu đã rất sợ, sợ hãi trong lòng vẫn chưa có biến mất, cậu chỉ ôm một niềm hi vọng là cô sẽ an ủi vỗ về cậu thật nhiều.
Nhưng cậu không thể mở miệng được, không biết phải mở miệng thế nào.
Vân Thi Thi cũng rất nhẫn nại, đưa tay về phía cậu, lòng cũng rộng mở hơn, cô chậm rãi nói: “Đến đây, để cô xem, được không?”
Cậu nhìn Vân Thi Thi, nhìn bàn tay trắng như ngọc của cô, năm ngón tay dài thon, mèm mại nõn nà, nhìn rất đẹp.
Cậu nhớ tới bàn tay của Mộ Uyển Nhu, rất gầy, gầy trơ xương, trông rất yếu ớt, nhìn cứ như chỉ cần một nhát đao chém xuống cũng đủ làm vỡ vụn rồi, trái ngược với Mộ Uyển Nhu, tay cô rất đẹp.
Tiểu Dịch Thần sợ hãi gật đầu, bước từng bước đến chỗ Vân Thi Thi, lại không dám nhìn vào mặt cô, chỉ cảm nhận ra cô đang ôn nhu nhìn cậu, ấm áp vô cùng.
Tiểu Dịch Thần bị nụ cười của cô làm chấn động, cứ như hai mẹ con sinh ra tâm tính tương thích với nhau, cậu chậm rãi bước về phía cô.
Vân Thi Thi cẩn thận ôm lấy bờ vai cậu, Tiểu Dịch Thần thuận thế tiến vào trong lòng cô, nhưng cậu lại cẩn thận dấu đi cánh tay của mình ra sau lưng, không muốn làm cô lo lắng.
Vân Thi Thi thấy động tác này của cậu, liền nhận ra tuy hai anh em không cùng nhau lớn lên, nhưng cả hai đều có một điểm chung là không muốn làm cô lo lắng.
Trước kia, Hữu Hữu vì sợ cô buồn, có một số chuyện Hữu Hữu sẽ không thẳng thắn với cô.
“Tay bị thương sao? Để cô xem!” Trên mặt giấu không được ưu buồn, trong mắt là đau lòng không thôi.
Tiểu Dịch Thần lắc đầu, cậu biết là mình bị thương, nhưng cậu lại không muốn cô lo lắng, ngược lại còn an ủi cô: “Không sao, không đau chút nào cả!”