Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1310: Chương 1310: Mộ Liên Tước, Ông Đáng Chết (2)




Mộ Liên Tước không kịp có bất cứ phản ứng nào, hoàn toàn bị tay của anh khống chế!

Ông ta nghe được, vừa rồi Mộ Nhã Triết gọi thẳng tên húy của ông ta, không có bất kỳ xưng hô tôn trọng nào khác! “Mộ Tứ” - đây là cách xưng hô mà chỉ những người như Mộ Lâm Phong mới đủ tư cách để gọi ông ta!

Có thể thấy rõ, Mộ Nhã Triết không thèm nể nang gì ông ta nữa rồi!

Mộ Nhã Triết vừa thấy ông ta thì lửa giận trong lòng đã bốc lên, không cách nào kìm chế được nữa.

Mộ Liên Tước này đúng là đã khinh người quá đáng rồi!

Ông ta nghĩ ông ta là ai chứ?

Thật sự cho rằng anh không thể hiện uy quyền của mình thì ông ta có thể tùy tiện đùa giỡn anh trong lòng bàn tay sao?

Thật là buồn cười!

Nhìn xem ông ta đã làm những chuyện gì sau lưng anh!

Lúc trước không xử lý ông ta là bởi vì bị chú hai ngăn cản, sau đó lại bận tâm chuyện của Hữu Hữu, cho nên mới không có lòng dạ nào mà xử lý ông ta!

Thế mà ông ta đã làm ra cái gì?

Phái sát thủ ra đuổi giết một đứa bé?

Mộ Uyển Nhu trở nên điên loạn là bởi vì mất đứa con nên chịu kích thích quá lớn.

Còn ông ta thì sao?

Anh thấy lão già này cũng điên rồi!

Mộ Liên Tước bị anh bóp chặt cổ, trên trán nổi gân xanh, máu dồn hết lên mặt, bởi vì hít thở không thông mà đôi mắt cũng trừng lớn lên!

“Mộ Nhã Triết... Cháu làm cái gì thế?”

Ông ta khó khăn nhịn cơn đau, đứt quãng bật ra mấy tiếng, nhìn anh đầy giận dữ.

Anh có biết làm như thế này là đại nghịch bất đạo không hả?

Dù gì thì dựa vào vai vế, anh cũng phải gọi ông ta là “chú tư”!

Ông ta là bề trên của anh, địa vị của ông ta ở nhà họ Mộ nói gì thì cũng vô cùng hiển hách và cao quý!

Thế mà anh dám bóp cổ ông ta, dáng vẻ đùng đùng giận dữ gọi thẳng ông ta là “Mộ Tứ”, thế này đâu chỉ là đại nghịch bất đạo, đây là muốn tạo phản luôn mà!

Rốt cuộc là ai cho anh lá gan lớn như vậy chứ?

Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhìn ông ta, trong mắt đầy tơ máu, tràn ngập sát khí!

Mộ Liên Tước nhìn ra sát khí trong mắt anh.

Thật sự là sát khí chứ không chỉ là tức giận!

Mộ Liên Tước vừa căng thẳng vừa sợ hãi.

Ông ta chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ như vậy của Mộ Nhã Triết, giống như một vị hoàng đế tàn bạo, ánh mắt sắc bén lạnh lùng, tàn nhẫn như một con chim ưng vậy!

“Cháu... Cháu làm cái gì?”

Mộ Liên Tước sợ hãi, hai tay nắm chặt cổ tay Mộ Nhã Triết, bắt đầu ra sức tách ngón tay anh ra.

Nhà họ Mộ có đủ kiểu người địa vị hiển hách.

Người nhà họ Mộ từ lúc còn trẻ đã được sắp xếp vào trong quân đội, Mộ Liên Tước lúc trẻ cũng giống như Mộ Nhã Triết, đã từng trải qua huấn luyện nghiêm ngặt trong quân đội.

Đừng thấy ông ta đã có tuổi mà lầm, trên tay ông ta vẫn có không ít sức lực!

Nhưng hiện giờ Mộ Nhã Triết đang vô cùng tức giận, dường như sức lực toàn thân đều tập trung vào bàn tay, cho dù Mộ Liên Tước có vùng vẫy thế nào thì cũng tốn công vô ích!

Mộ Liên Tước càng lúc càng không hít thở nổi, mí mắt chớp chớp không ngừng, thở dốc liên tục, sức lực trên tay Mộ Nhã Triết lại không ngừng tăng lên, giống như chỉ một giây sau là có thể bẻ gãy cổ ông ta vậy!

“Tôi đối với ông đã mất hết kiên nhẫn rồi!”

Mộ Nhã Triết cười lạnh, đôi mắt giống như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trên mặt ông ta, khoét thịt ông ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.