Thấy ánh mắt của anh nhìn chằm chắm giống như lão hổ bị xâm phạm lãnh thổ vậy, ánh mắt lạnh băng, giết người không thấy máu!
Nhưng anh ta bị oan mà!
Xe anh ta lái là Geogre Bahrton, rất cao, vì vậy anh ta sợ Vân Thi Thi mang giày cao gót, xuống xe không vững sẽ bị té nên mới có lòng cầm tay dìu xuống.
...
Nếu như bị hiểu lầm là đang cố ý chiếm tiện nghi thì anh ta có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội!
Vân Thi Thi nhìn thấy Mộ Nhã Triết hơi sửng sốt một chút.
“Anh đã về rồi?”
“Lão đại!” Lục Cận Dự ngập ngừng, anh ta dù sao cũng nên giải thích một chút, có điều bộ dạng này lại giống như chột dạ vậy.
Có chút dở khóc dở cười!
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhìn anh ta: “Tại sao cậu lại ở chỗ này?”
Giọng nói lạnh lùng vô cùng, khiến cho Lục Cận Dự không rét mà run.
Anh ta khóc mếu nói: “Bởi vì xảy ra một chút việc nên tiện đường đưa chị dâu về!”
“Chuyện gì?”
Vân Thi Thi lập tức giải thích một chút, Lục Cận Dự nhăn nhó nhìn như một con hươu con, chớp chớp mắt nhìn anh.
Mộ Nhã Triết nghe xong tiền căn hậu quả (đầu đuôi sự việc) sắc mặt mới dần hòa hoãn lại.
Lục Cận Dự thấy anh dịu xuống, lúc này mới thở ra một hơi.
“Người cũng đã đưa đến, cậu về được rồi đấy.”
Mộ Nhã Triết tiến lên, nắm lấy tay Vân Thi Thi kéo lại gần, nhìn anh ta, không chút nể nang đuổi khách.
Trong lòng Lục Cận Dự giống như bị dao cắt xuống một nhát: “Lão đại, em vừa tới, anh cứ thế đuổi em đi rồi, không để em uống một cốc trà sao?”
“Trà thì lúc nào cũng có thể uống, chúng ta không thiếu dịp.” Mộ Nhã Triết nói.
Lục Cận Dự nghe vậy, coi như xong, anh ta gật đầu, bất đắc dĩ cười: “Được.”
Dứt lời, anh ta tạm biệt Vân Thi Thi rồi lái xe rời đi. Mộ Nhã Triết đưa Vân Thi Thi vào trong nhà, vừa vào anh liền hỏi: “Sao xảy ra chuyện như vậy lại không gọi điện cho anh?”
Anh chất vấn, hơi tỏ ra tức giận.
Mặc dù cô có giải thích lúc đó bối rối không biết làm thế nào nhưng mà cũng không sao cả, có điều Mộ Nhã Triết nghe xong không đành lòng.
Cô gái ngốc này, nhìn mỏng manh như vậy, dưới tình huống bị một loạt người vây kín chỉ trỏ đe dọa như vậy, không biết làm thế nào cả!
Cô rõ ràng nên gọi cho anh đầu tiên mới phải.
Là người đàn ông của cô, lúc cô gặp chuyện lại không phải người đầu tiên giúp cô.
Điều này khiến anh cảm thấy khó chịu!
Vân Thi Thi thấy anh hơi tức giận, ngập ngừng nói: “Em... em lúc đó em hơi bối rối.”
“Bối rối?”
Mộ Nhã Triết dở khóc dở cười hỏi lại: “Bình thường anh thấy em mồm năm miệng mười lanh lợi lắm mà, vậy mà lúc bị người ngoài bắt nạt thì lại bối rối?”
“Bọn họ rất đông, vây kín lấy em, lúc đó đầu óc em trống rỗng. Không kịp lấy điện thoại để gọi cho anh.”
“Gặp chuyện, không nghĩ tới anh đầu tiên thì nghĩ tới ai?”
Mộ Nhã Triết tỏ ra bất mãn đối với câu trả lời của cô, anh cúi đầu, nắm lấy chiếc cằm trắng nõn của cô, nói giọng ra lệnh: “Nhớ kỹ! Cho dù là trời sập, anh cũng có thể vì em mà chống đỡ. Người phụ nữ của anh bị người ta bắt nạ mà em lại như vậy, điều này em muốn anh nghĩ thế nào đây?”