Tống Ân Nhã nghẹn ngào, đau đớn kể lại: “Anh Yến Thừa... em luôn coi anh như anh trai! Em thực sự không nên tin tưởng anh! Không nên tin anh! Biết thế em đã bỏ mặc anh ở quán rượu rồi” Nhưng... ai bảo em nhẹ dạ đây chứ? Nhìn thấy anh nôn mửa, khóc lóc gọi tên một người phụ nữ, sợ anh ở lại quán bar gặp nguy hiểm, mới có lòng tốt đưa anh về... Nhưng mà...”
Nói đến mấu chốt, nước mắt cô ta lại càng rơi.
Mộ Yến Thừa cố nén gấp gáp, kiên trì chờ cô ta nói.
Tống Ân Nhã vừa lau nước mắt, vừa kể lại chuyện xảy ra chuyện ngày hôm qua, từ lời của cô ta, Mộ Yến Thừa cũng biết được một ít chuyện.
...
Tối ngày hôm qua sau khi huyên náo cũng Lâm Tuyết Nhã, trong lòng anh ta vốn có phiền muộn, muốn gặp Mạnh Tinh Tuyết nhưng mà nhớ lại khuôn mặt ảo não của cô ấy lại buồn bực tìm tới quán bar, uống rượu giải sầu.
Đang uống nửa chừng, thấy mấy kẻ đang đùa giỡn Tống Ân Nhã.
Tống Ân Nhã thấy anh ta uống rượu một mình, liền nói muốn uống cùng anh ta.
Lúc đó Mộ Yến Thừa vẫn còn tỉnh táo, có chút ý thức. Nhưng cũng hơi lâng lâng.
Sau đó, không biết thế nào, Tống Ân Nhã uống với anh ta mấy ly, anh ta lại say.
Căn bản Tống Ân Nhã lo lắng anh ta uống say nên gọi xe đưa anh ta về nhà.
Nhưng lúc đó anh ta quá say, trong miệng vẫn kêu Mạnh Tinh Tuyết, không muốn về nhà, muốn về nơi có Mạnh Tinh Tuyết.
Tống Ân Nhã khóc lóc nói: ‘Em làm sao biết người trong miệng anh là ai chứ? Anh muốn đi tìm người phụ nữ đó, nhưng em không biết địa chỉ, hỏi anh anh không nói. Em thực sự hết cách rồi, mới đưa anh đến đây.”
Tống Ân Nhã gọi xe đưa anh ta đến khách sạn.
Dọc đường đi, Mộ Yến Thừa cứ táy máy tay chân với cô lại còn gọi tên Mạnh Tinh Tuyết.
Tống Ân Nhã nhẫn nại, vốn tính đưa anh ta vào phòng rồi đi.
Nhưng vừa mới mở cửa phòng, cô ta đã bị Mộ Yến Thừa kéo vào trong ngực, mặc cho cô ta giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được,, kéo cô ta vào phòng ngủ, lập tức điên cuồng chiếm đoạt cô ta.
Sau khi nghe xong, cả người Mộ Yến Thừa đều hồ đồ.
Có thể...
Cô ta nói tới chuyện này.
Mặc dù anh ta không nhớ rõ lắm nhưng anh ta vẫn còn nhớ được có một người phụ nữ ở dưới thân anh ta không ngừng giãy giụa, xin tha, gào khóc...
Cảm giác ấy, vô cùng rõ ràng.
Anh ta còn tưởng rằng đấy là Mạnh Tinh Tuyết nên không hề kiêng dè gì mà đè cô ta ra làm nhiều lần, mãi đến khi mệt mỏi mới chịu buông tha.
Nghĩ đến đây, Mộ Yến Thừa liếc nhìn vệt máu trên giường.
Lẽ nào...
Một ý nghĩ sai lầm.
Xảy ra chuyện như vậy, kỳ thực cũng không phải lần đầu tiên.
Beta-er: Đọc chương này, đột nhiên thấy Mộ Yến Thừa cũng không quá tệ, kỳ thật trong lòng anh ta vẫn có Mạnh Tinh Tuyết, đến cả lúc say còn lẩm bẩm gọi tên cô ấy, không phải sao?