Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3017: Chương 3017: Một Mặt Tính Trẻ Con




Tiểu Bảo vừa nghe, đắc ý nói, “Có phải chú biết không thắng được cháu, cho nên mới không dám chơi với cháu đúng không?”

Tuyên bố này là phép khích tướng.

Bác Phúc chảy mồ hôi lạnh nghĩ, phép khích tướng như vậy, ông chủ là vách đá dựng đứng sẽ không mắc mưu đâu!

Nhưng mà lại thấy Cố Cảnh Liên lộ ra vẻ mặt khinh thường, vỗ bàn, “Thúi lắm. Chú mà không thắng được cháu sao?”

Tiểu Bảo lập tức nói, “Cháu lấy bàn cờ đến, có bản lĩnh, chú thắng cháu đi!”

Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói, “Chơi thì chơi, thua đừng có khóc.”

“Cháu còn lâu mới khóc nhè!”

Tiểu Bảo nói xong, lập tức về phòng lấy cờ bay bác Phúc mua cho cậu đến.

Cờ bay, có bốn loại cờ màu khác nhau, bên trên vẽ hình máy bay, có tối đa bốn người cùng chơi.

Cờ bay có một cái xúc xắc, lắc xúc xắc, xúc xắc dừng ở số mấy, thì có thể đi mấy bước, mãi cho đến khi đi đến điểm cuối, nhưng mà lúc bắt đầu chơi, chỉ có thể trúng số 6 mới có thể rời khỏi vị trí, tiến hành cất cánh, đến điểm cuối cùng, mới coi là thắng, may mắn chiếm phần lớn trò chơi này.

Tiểu Bảo hưng trí bừng bừng lấy cờ bay đến, cùng Cố Cảnh Liên mỗi người lấy một màu chơi tiếp.

Cố Cảnh Liên quen thuộc mỗi quy tắc trò chơi, cũng hiểu được trò chơi mới, vừa thấy là trò chơi xúc xắc, trên mặt có chút không đành lòng.

Thằng nhóc này, chắc chắn muốn cùng anh ta chơi xúc xắc sao?

Bác Phúc ở một bên thấy, cũng kìm nén cười, có chút dở khóc dở cười!

Từ lúc Cố Cảnh Liên còn nhỏ, đa số đều ở sòng bạc, phàm là những thứ liên quan đến đánh bạc, bất luận là chơi bài, mạt chược, nhất là xúc xắc, ở trong tay anh ta, không phải là muốn ném số mấy là thành số mấy sao?

Bác Phúc nghĩ, Cố Cảnh Liên nhất định sẽ thủ hạ lưu tình, đến lúc đó Tiểu Bảo khóc nhè, anh ta cũng sẽ không đành lòng nhìn đâu?

Ông ta chưa từng nghĩ tới, Cố Cảnh Liên này, cho dù là một trò chơi nhỏ như vậy, cũng cực kỳ tích cực!

Vừa mới chơi, liền ném trúng số sáu, ném được số sáu, lại còn tiếp tục, Cố Cảnh Liên ném liên tiếp bốn con sáu, bốn máy bay đều đã bay lên, anh ta nhìn Tiểu Bảo ngồi đối diện sắp khóc đến nơi, lúc này mới tùy tiện ném một số.

Tiểu Bảo thấy rốt cuộc cũng đến lượt mình, nghiêm túc để xúc xắc ở trong lòng bàn tay mình một lúc lâu, mới ném lên trên bàn, nhưng mà là số bốn, vẻ mặt cậu hết hy vọng, trừng mắt nhìn Cố Cảnh Liên ném ra hai lần sáu, đi vài bước.

Trong lòng cậu cảm thấy kỳ lạ, sao anh ta tùy tiện ném cũng có thể ném ra được số sáu, mà mình ném một lúc lâu cũng không có máy bay nào bay lên?

Tiểu Bảo có chút thông minh, lúc đến lượt mình, cầm xúc xắc bắt đầu nghiên cứu.

Thấy thế nào, cũng không có vấn đề gì.

Cậu lại ném một lần, rốt cuộc cũng ném được số sáu, cực kỳ vui vẻ bay lên, lại đi được vài bước, lượt tiếp theo, máy bay của Cố Cảnh Liên bay qua, đưa máy bay của cậu trở về điểm ban đầu.

Vẻ mặt Tiểu Bảo buồn bực.

Chơi được một nửa, cậu lật bàn cờ, sắp khóc đến nơi, “Không chơi nữa!”

Cố Cảnh Liên nghi ngờ nhíu mày, “Sao thế?”

“Cháu cảm thấy chú chơi xấu!”

Tiểu Bảo nói chi tiết, “Vì sao chú ném được sáu, mà cháu lại không ném được?”

Cố Cảnh Liên nói, “Chú muốn ném số mấy cũng được, chơi xúc xắc với chú, cháu nhất định sẽ thua.”

“Chú gạt cháu!”

Tiểu Bảo sao có thể tin, “Ném xúc xắc là dựa vào vận may!”

“Không lừa cháu.”

“Được, vậy chú ném số bốn cho cháu xem.”

Vừa dứt lời, Cố Cảnh Liên lười biếng chống má, tiện tay nắm lấy xúc xắc, ném lên trên bàn, trúng ngay số bốn.

Tiểu Bảo sợ tới mức tròng mắt sắp rớt ra ngoài rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.