Hữu Hữu trợn tròn mắt.
Mù sao?
Làm sao có thể?
Ba người cúi đầu, đều có tâm tư, một nửa vui buồn.
Vui chính là, cô thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, ít nhất người không sao, quan trọng hơn là, cốt nhục trong bụng cuối cùng có thể giữ được!
Buồn chính là, giác mạc của Vân Thi Thi bị tổn thương nghiêm trọng.
Thủy tinh thực cứng, giác mạc tổn thương không chỉ một chút.
Mắt yếu ớt như vậy, một hạt cát rơi vào cũng không chứa được, huống chi là mảnh vụn thủy tinh.
Hoa Cẩm cực kỳ đau lòng.
Hữu Hữu hận đến nghiến răng nghiến lợi!
Me tuyệt đối không vô duyên vô cớ xảy ra chuyện như vậy!
Nhất định là ai đó!
Nhất định là người nào đó ra tay!
Là ai làm hại mẹ?
Sau khi Hữu Hữu suy nghĩ, trong đầu đột nhiên hiện lên một khuôn mặt.
Nhan Băng Thanh!
Nghĩ đến khuôn mặt Nhan Băng Thanh, Hữu Hữu nắm chặt tay lại!
Cho dù cậu thông minh, cũng không dự đoán được, đầu sỏ đứng phía sau gây ra mọi chuyện là Vân Na, cậu căn bản không biết, Vân Na còn sống, trở về thủ đô.
Ngày trước Kỷ Nhan và mẹ có tranh chấp không nhỏ, sau đó cậu điều tra chi tiết về Kỷ Nhan, quả thực đúng với phỏng đoán của cậu, Kỷ Nhan là Nhan Băng Thanh!
Vừa nghĩ đến đây, cậu liền giận không kìm nén được!
Bánh bao nhỏ nhận định Nhan Băng Thanh làm hại mẹ, bởi vậy, hận cô ta đến nghiến răng nghiến lợi.
Cậu lập tức đi đến một bên, lấy điện thoại ra, ấn số Lý Hàn Lâm.
Đêm hôm khuya khoắt, Lý Hàn Lâm bị tiếng chuông điện thoại làm cho giật mình tỉnh, biết được chuyện này, lập tức đồng ý phái người đem Nhan Băng Thanh, cũng là Kỷ Nhan khống chế!
Nói chuyện điện thoại xong trở lại phòng mổ, Tần Chu vội vàng xử lý chuyện Cố Tinh Trạch.
Cửa phòng phẫu thuật lại đúng lúc mở ra.
Hữu Hữu lập tức đi lên trước tiên, thấy một đám y tá và bác sĩ đẩy giường phẫu thuật đi ra.
Hoa Cẩm lập tức đi lên trước, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần cũng chạy đến bên giường phẫu thuật, vẻ mặt lo lắng nhìn người nằm yên trên giường.
Vân Thi Thi bị thương ở tay, nằm thẳng tắp, sắc mặt cực kỳ xấu, thảm như giấy trắng, đôi mắt bị băng gạc màu trắng che kín, chỉ là trên băng gạc có chút vết máu, nhưng mà khó che dấu, Hoa Cẩm nhìn thấy, lại càng lo lắng không thôi!
Nhất là Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần, cực kỳ đau lòng.
Phẫu thuật có tiêm thuốc tê, hết công dụng rất nhanh, mới ra khỏi phòng phẫu thuật, Vân Thi Thi liền lập tức có phản ứng, cô nắm chặt khăn trải giường, ý đồ mở to mắt.
Nhưng mà khóe mắt dinh dính, giống như mí mắt bị dính vào nhau, mở ra rất đau đớn.
Hữu Hữu vừa định vươn tay ra, Hoa Cẩm lại cầm chặt tay cô trước cậu một bước.
“Thi Thi, không có việc gì rồi… Tôi ở đây, không có việc gì rồi…”
“Tinh Trạch…”
Vân Thi Thi bật ra một cái tên theo bản năng, nhưng mà làm anh ta hoảng sợ.
Hoa Cẩm ngớ người.
Lại nghe Vân Thi Thi khóc nức nở nói, “Tinh Trạch… Tinh Trạch thế nào rồi?”
Giọng nói của cô cực kỳ yếu ớt, hữu khí vô lực, dù vậy, lại cố chấp muốn biết Cố Tinh Trạch có bình yên vô sự hay không.
Hữu Hữu cắn môi, anh ta cũng không biết lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng trước mắt, vẫn không nên cho cô biết mọi chuyện!
Mới ra khỏi phòng phẫu thuật, nên nghỉ ngơi thật tốt!
“Thi Thi, em tạm thời đừng nghĩ nhiều nữa, sắp vào phòng bệnh rồi, em ngủ một giấc trước, đừng nghĩ gì nữa! Tỉnh lại rồi nói sau!”
“Không được, tôi không thể đợi, tôi đợi không được…”