Cung Kiệt quay đầu lại, trông thấy Vân Nghiệp Trình mặc tây trang, nghe Vân Thi Thi giới thiệu, ngớ ra một phen, nhất thời không phản ứng kịp.
“Cha sao?”
Đột nhiên anh lập tức phục hồi tinh thần lại, hiểu rõ cái gì gọi là cha, chắc là cha nuôi đi!
Vân Thi Thi lại nói: “Năm ấy chị chín tuổi, lúc ở viện phúc lợi, là ông ấy đem chị về nhà họ Vân nuôi dưỡng! Tuy chỉ là cha nuôi của chị, nhưng vẫn coi chị như con ruột, cho dù không phải con ruột, nhưng chi phí ăn mặc, chưa bao giờ để chị ấm ức! Trong lòng chị, là cha của chị. Tiểu Kiệt, em nên gọi một tiếng chú!”
Cung Kiệt nghe vậy, gật gật đầu, cực kỳ nhu thuận, cô nói cái gì thì là cái đó, vì nghe theo ý nguyện của cô, anh dịu dàng ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Chào chú!”
Anh quen cao cao tại thượng, ngoại trừ cha mình, anh chưa từng cúi đầu với người nào.
Nhưng mà người đàn ông trước mặt này lại khác.
Ông là cha nuôi của chị, nếu chị nói vài năm qua vẫn luôn coi chị như con gái ruột, như vậy chỉ cần tốt cho chị gái, anh cũng cảm ơn trong lòng!
Dù sao nhiều năm qua đi như vậy, người đàn ông này đã thay thế cha chăm sóc chị gái, ít nhất cô không phải sống đầu đường xó chợ!
Một điểm này, anh đã tán thành!
Một tiếng “Chú” xuất phát thành khẩn tử nội tâm.
Mộ Nhã Triết im lặng đứng bên cạnh.
Cung Kiệt này, mặt ngoài nhìn bướng bỉnh lì lợm, giống như một con báo nhỏ trẻ tuổi khí thịnh, không ai bì nổi, nhưng đứng trước mặt Vân Thi Thi, lại ngoan ngoãn như một con cừu nhỏ, dịu dàng ngoan ngoãn đáng yêu.
Tương phản này…
Quả thực hiện rất rõ.
Khóe môi Hữu Hữu cũng co rút.
Người cậu này của cậu, là điển hình của cuồng chị!
Mẹ nói cái gì cũng không phản bác, cực kỳ ngoan ngoãn.
Cậu có chút không thích ứng.
Lại liên tưởng đến ngày thường, tác phong của Cung Kiệt rất khí phách, nhìn lại giờ phút này người đàn ông giống như một con cừu nhỏ…
Cậu nhóc không khỏi ngổn ngang trong gió.
Tiểu Dịch Thần yên lặng đứng bên cạnh đánh giá: “Bộ dạng người đàn ông này rất giống mẹ nha!”
Hữu Hữu nói: “Người đàn ông này, anh nên xưng một tiếng ‘Cậu’…!”
“Cậu sao?”
Tiểu Dịch Thần khó hiểu: “Vì sao?”
“Ngu ngốc! Bởi vì cậu ấy là em trai mẹ.”
“Mẹ có em trai sao?”
“Hơn nữa còn là song bào thai!”
“Song bào thai? Đó không phải là giống chúng ta sao!”
Tiểu Dịch Thần lại lập tức nói: “Bộ dạng người đàn ông này còn khá đẹp trai nữa!”
“Hừ! Gen tốt, không có biện pháp!”
Vân Nghiệp Trình nhìn Cung Kiệt, cười khách khí, gật đầu, chà xát tay, có chút co quắp nhìn sắc mặt Vân Thi Thi hỏi.
“Thi Thi à, vị này là…”
“Cha, đây là em trai con! Năm ấy chín tuổi, bởi vì tai nạn xe, con và em ấy thất lạc! 15 năm không có chút tin tức, nhưng mà ông trời ưu đãi, để hai chúng con có thể gặp lại nhau.” Vân Thi Thi trả lời, trên mặt là vui mừng.
Vẫn chưa có cơ hội giới thiệu Tiểu Kiệt cho cha là vì cô có chút lo lắng, sợ ông không tiếp nhận.
Nhưng mà sự thực chứng minh, lo lắng của cô là dư thừa rồi!
Vân Nghiệp Trình vừa nghe, vui tươi hớn hở nói: “Qúa tốt rồi! Qúa tốt rồi, chuyện này cho thấy duyên phận của hai chị em rất tốt! Nhưng mà… Con nói tai nạn xe cộ, là…”
Vân Thi Thi bất đắc dĩ nói: “Chuyện này con trở về sẽ nói với cha sau, nói ra rất phức tạp.”
Lục Cận Dự thấy vậy, cuối cùng hiểu rõ, thiệt thòi cho anh ta như hổ rình mồi, chuẩn bị triệu tập một vài vệ sĩ bảo vệ hiện trường, kết quả là, hóa ra đều là hiểu lầm.