Cung Kiệt lập tức trưng cầu ý kiến của cô: “Chị, được chứ? Em muốn dắt tay chị đi vào bên trong.”
“Đương nhiên là được.”
Vân Nghiệp Trình cũng tỏ ý tán thành: “Được! Được! Cháu là em trai của Thi Thi, ngày đặc biệt như hôm nay, cháu có thể dắt Thi Thi vào lễ đường cũng là hoàn thành nguyện vọng của con bé! Đương nhiên là chú rất vui!”
“Cảm ơn chú!”
Cung Kiệt cười rạng rỡ như một đứa trẻ nghịch ngợm.
Dường như anh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lấy bộ đàm ra nói: “Máy bay trực thăng rút lui, không được làm loạn trật tự hội trường, tất cả nhân viên ở lại nghe mệnh lệnh của tôi, khi tôi chưa lên tiếng thì tuyệt đối không được lộn xộn.”
“Đã hiểu thưa sếp!”
Cung Kiệt cất bộ đàm, nhẹ nhàng nắm lấy tay Vân Thi Thi, cười với cô: “Chị! Vào thôi.”
“Ừ!”
Cung Kiệt nắm tay cô, chậm rãi bước đi trên thảm đỏ.
Lục Cận Dự và Khương Thân lại vội vàng quay đầu tập trung vào chuẩn bị cho nghi lễ.
Lúc Cung Kiệt và Vân Thi Thi xuất hiện ở đoạn cuối thảm đỏ, thánh ca được tấu vang lần nữa, khách mời đang ngồi trên ghế đều đồng loạt đứng lên, không hẹn mà cùng nhìn về phía hai người họ, mang theo ánh mắt chờ mong và chúc phúc để nghênh đón cô dâu.
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần ngoan ngoãn đi theo ngay phía sau, yên lặng giúp Vân Thi Thi nâng vạt váy đang trải dài trên mặt đất.
Một nhóm hoa đồng đáng yêu cầm theo lẵng hoa đựng đầy những cánh hồng đỏ rực, trên người mấy đứa trẻ mặc quần lụa mỏng màu đỏ nhạt, sau lưng lại mang đôi cánh thiên sứ xinh xắn như thể đã hóa thân thành thần Cupid.
Mấy đứa nhóc đáng yêu được chọn làm hoa đồng này đã được tập duyệt cẩn thận trước lễ đính hôn, cho nên khi Vân Thi Thi và Cung Kiệt vừa xuất hiện ở thảm đỏ, mấy đứa nhóc đều đồng loạt nắm lấy cánh hoa hồng ở bên trong lẵng hoa mà tung lên ngay phía trước người Vân Thi Thi.
Có hoa đồng xinh đẹp đáng yêu với mái tóc vàng nhạt, có hoa đồng mang huyết thống châu Âu quý phái, cũng có hoa đồng là con của vị khách mời nào đó, tóc đen, mắt màu hổ phách, ăn mặc cực kỳ có khí chất.
Nhưng mà sau đó, khi những hoa đồng này nhìn thấy Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần đang nâng váy phía sau Vân Thi Thi thì đều nhao nhao xông tới, cất giọng non nớt đáng yêu: “Anh tên là gì thế?”
Hữu Hữu bĩu môi, không thích phản ứng của mấy cô bé này, kiêu ngạo hếch cằm quay đầu sang hướng khác.
Mấy hoa đồng vẫn bám riết không tha, vừa tung cánh hoa vừa cười tít mắt mà nói: “Chúng ta có thể làm bạn không?”
Hữu Hữu vẫn kiêu ngạo không thèm để ý.
Tiểu Dịch Thần lại rất thích chơi đùa với mấy cô bé, vì vậy nói: “Tên của em ấy là Hữu Hữu.”
Hữu Hữu trợn mắt nhìn cậu: “Tại sao anh lại bán đứng em?”
“Hữu Hữu ngốc nghếch, sao em lại nhẫn tâm cự tuyệt mấy cô bé đáng yêu như thế này chứ.” Tiểu Dịch Thần nghiêm túc dạy bảo: “Mẹ đã nói là phải dịu dàng với các bạn nữ!”
Hữu Hữu: “...”
Khách khứa nhìn thấy bọn trẻ đáng yêu như vậy, đặc biệt là lúc nghe Tiểu Dịch Thần nói “phải dịu dàng với các bạn nữ” thì đều bật cười.
“Mấy đứa trẻ này thật là đáng yêu quá đi!”
“Đúng vậy, hai cậu nhóc kia thật là xinh đẹp, mặc tây trang vào nhìn tao nhã như thể thân sĩ vậy!”
“Ôi chao, thật là hâm mộ quá đi! Nếu tôi có thể sinh hai đứa nhóc đáng yêu như vậy thì tốt quá!”