Hoàng Na có chút kinh ngạc: “Cậu nhìn em, khí chất của cô ấy như vậy, hình như là hình mẫu mà Tinh Trạch thích!”
Trước kia từng có tin tức nói về Cố Tinh Trạch, nói anh thích những cô gái thanh thuần, tóc dài tới eo, Đôi mắt đẹp trong suốt.
Người phụ nữ đó phù hợp với hình mẫu lý tưởng của anh.
“Mặc kệ cô ấy là ai? Cậu nghĩ gì khi tối nay tôi vẫn muốn hẹn Cố Tinh Trạch, còn không phải tạo cơ hội cho cậu sao, Nana, cậu nỗ lực hơn một chút cho mình đi!”
Hoàng Na có chút chế nhạo nói: “Không phải cậu cũng thích Cố Tinh Trạch sao?”
Diệp Minh Lan cười cười: “Người đàn ông như Cố Tinh Trạch, tuy là nhân trung long phượng*, nhưng tôi chỉ thưởng thức anh ta thôi. Trong lòng tôi đã có người rồi.”
*nhân trung long phượng: (người trong giống rồng phượng) chỉ những người xuất sắc, nổi bật hơn người khác
“Ai?” Hoàng Na có chút tò mò hỏi.
“Mộ Nhã Triết.” Diệp Minh Lan hừ lạnh một tiếng.
“Anh Mộ? Nhưng không phải anh ta đã đính hôn rồi sao?” Hoàng Na kinh ngạc, đột nhiên nhớ tới tin trước đây.
“Đính hôn thì như thế nào? Mộ Uyển Nhu kia ngay cả đứa bé cũng không sinh được, cũng không được cưng chiều nữa, tôi cũng không thấy anh Mộ dẫn cô ta bên người nữa, có điều đó chỉ là hôn sự được gia đình sắp đặt thôi. Còn nữa, cho dù là kết hôn thì thế nào? Cậu không thấy mấy thế hệ gia chủ người nào không phải cha bốn vợ, tình nhân vợ nhỏ cả đám sao? Thử hỏi tiểu thư ở kinh thành ai không yêu anh ta, toàn tâm toàn ý trông mong được trèo lên cao hả?”
Hoàng Na kinh ngạc mà nói: “Không lẽ cậu muốn làm vợ nhỏ người ta hả?”
Diệp Minh Lan kiêu ngạo, khóe môi nhếch lên độ cung khinh thường, “Vợ nhỏ? Hừ! Diệp Minh Lan tôi muốn làm, cũng phải làm mợ chủ nhà họ Mộ!”
...
Quán bar Đế Cung, là quán bar có chi phí cao nhất ở kinh thành, cũng là quán bar đứng đầu.
Lúc này, đã là thời gian hoàng kim.
Lúc này rất nhộn nhịn, ngọn đèn sân khấu lần lượt thay đổi, không khí tiến vào cao trào, nhiệt độ bắt đầu tăng vọt.
Đây là quán bar của tập đoàn Âu thần, những người ra vào nơi này đều là thiếu gia quyền quý, hoặc những nghệ nhân minhh tinh nổi tiếng, đương nhiên còn có những tống giám đốc và đạo diễn. Đương nhiên, Cố Tinh Trạch cũng thường tới quán bar này, anh và mấy người nhạc công ở đây có giao tình không sai, bởi vậy cũng thường tới cổ vũ.
Có điều anh không giống với mấy người khác, thích náo nhiệt, đến đây nơi này, anh chỉ yên lặng ngồi trên ghế dài, gọi một ly Hennessy, rồi ngồi đó hưởng thụ im lặng.
Ra vào Đế Cung đều là quan nhị đại, phú nhị đại, vừa vào đêm, các thiên kim, thiếu gia ở những tập đoàn khác nhau đều tụ tập ở trong này, tiêu phí thời gian đêm khuya.
Nếu nói là quán bar, chẳng bằng nói là nơi tụ họp của những người nổi tiếng thì chính xác hơn.
Giờ phút này, ca sĩ nổi tiếng nhạc Rock and roll đang đứng trên sân khấu, trong tiếng ca cuồng dã và vang vội, cùng tiết tấu âm nhạc vui sướng đầm đìa.
Bên trong ghế dài Vip, “Đinh” một tiếng, hơn mười ly bia cụng vào nhau.
“A! Cheers!”
Một người đàn ông anh tuấn hưng phấn uống sạch một hơi, anhh ta đã uống rất nhiều, đôi má ửng hồng.
Người phụ nữ ngồi bên cnahj anh ta cũng uống một ngụm rồi có chút vô lực dựa vào trên bờ vai anh ta, tay quơ loạn xạ, mồm miệng không rõ nói, “Em không được... Ha ha...”
Mọi người nghe được, hình như có chút mất hứng, có điều vẫn không tính toán buông tha cô ta, vẫn níu chặt rót rượu cho cô.
Người ngồi trên ghế dài này đều là các cậu ấm nổi danh ở kinh thành, trong thủ đô, họ có một vị trí rất quan trọng.