Hữu Hữu bật cười, bị cậu chọc cười rồi.
Cha con cùng nhau cố gắng, phòng công chúa được trang trí rất nhanh.
Một lần nữa lát sàn nhà bằng gỗ hồ đào, giấy dán tường màu hồng nhạt, giường trẻ sơ sinh trắng tinh, màn che và bức mành giường mơ mộng, đèn thủy tinh xinh đẹp, toàn bộ toàn bộ, đều được trang trí xa hoa!
Sau khi trang trí phòng công chúa xong, Mộ Nhã Triết nắm tay Vân Thi Thi, mang cô đi xem.
Cho dù cô không nhìn thấy gì, nhưng mà Mộ Nhã Triết lại cực kỳ hưng phấn giải thích cho cô từng thứ một.
Vân Thi Thi lấy tay mò mẫm tường, đụng đến giấy dán tường cảm xúc vô cùng tốt, cô vội hỏi, “Giấy dán tường có màu gì thế?”
“Hồng nhạt, nhưng mà không phải giấy dán tường thông thường, trong đó có nhiều bức giấy dán tường hợp lại, thành hình con ngựa một sừng độc đáo.”
Con ngựa một sừng màu hồng là con vật biểu tượng của tập đoàn Nhạc Trí.
Sau khi Hữu Hữu lên cao, liền thiết kế biểu tượng mới, sau này được đóng thành con dấu, khắc ở trên mỗi món đồ chơi đóng gói.
Sau này, con ngựa một sừng màu hồng có tên riêng, còn trở thành biểu tượng của tập đoàn Nhạc Trí.
Bọn nhỏ đều cực kỳ thích con ngựa nhỏ vừa thiết kế độc đáo vừa đáng yêu này, sau này biến thành thứ không thể thiếu của vô số sản phẩm.
Hữu Hữu ngẫu nhiên thấy giấy dán tường có hình vẽ như vậy, cảm thấy rất có ý nghĩa, liền bàn bạc với Mộ Nhã Triết, hợp lại thành giấy dán tường.
Vân Thi Thi dựa vào tưởng tượng, tưởng tượng ra phòng sơ sinh anh trang trí, hình như có chút khó khăn, chỉ là bộ dạng ba cha con kích động, cô liền tạm thời tin tưởng ánh mắt của bọn họ!
Cô vốn cho rằng, trang trí xong phòng công chúa, Mộ Nhã Triết sẽ yên tĩnh một chút.
Nhưng mà cô không biết, một mặt điên cuồng của người đàn ông này, cô còn chưa lĩnh giáo qua!
Buổi tối một ngày nào đó, lúc Mộ Nhã Triết trở về, đi vào gian phòng, đi đến bên giường cô.
Cô đang nghỉ ngơi, lại nghe thấy anh thần bí nói, “Thi Thi, em đoán xem hôm nay anh mang cái gì về?”
“Cái gì thế?”
Cô tò mò, không biết rốt cuộc anh mang về thứ gì.
Anh cười, lập tức nói, “Anh mua cho con gái rất nhiều váy.”
Vân Thi Thi giật mình, mờ mịt một trận.
“Hả?”
Váy sao?
Mộ Nhã Triết lập tức cao giọng ra lệnh.
Ngoài cửa, người hầu bưng một đống váy đi vào, đặt trước mặt cô từng cái.
Vân Thi Thi không nhìn thấy cái gì, chỉ cảm thấy quần áo trước mặt, chắc là xếp thành núi.
Từ sau chuyện đặt tên, người đàn ông này giống như rất nhiệt tình với đứa bé trong bụng cô.
Thế cho nên, lần này mua mấy chục cái váy, có thể quá xa xỉ một chút hay không!
“Đứa bé còn chưa sinh ra, bây giờ mua quần áo, có phải quá sớm một chút hay không?” Cô có chút do dự nói.
“Làm sao có thể sớm được?”
Mộ Nhã Triết không cho là đúng nói, “Mua sớm để phòng bị.”
“Nhưng mà… Đứa bé phát triển rất nhanh, anh mua nhiều quần áo như vậy, không kịp mặc, đứa bé liền không mặc rồi.”
“Sẽ không! Em nghĩ rằng anh không nghĩ đến chuyện này sao?”
Anh nhẹ nhàng vuốt cái mũi cô, lập tức chậm rãi nói, “Anh mua váy, đều phân ra từng loại. Từ lúc đứa bé mặc quần áo, đến năm sáu tuổi, anh đều chọn lựa kiểu dáng xong rồi.”
“Năm sáu tuổi sao?”
Vân Thi Thi líu lưỡi, “Vậy không phải phải đợi năm sáu tuổi mới có thể mặc được sao! Bây giờ chọn phong cách, đến lúc đó sẽ lỗi thời mà!”
“Sẽ không!”
“Sao lại không?”