Trong sân, bốn người chia làm hai phe, Hữu Hữu và Mộ Nhã triết một đội, Cung Kiệt và Tiểu Dịch Thần một đội, có điều phân đội thế nào cũng thấy đều là Tiểu Dịch Thần có sức chiến đấu lợi hại nhất.
Cung Kiệt âm trầm cười, cùng Tiểu Dịch Thần bắt tay, lập tức hai cậu cháu nhìn về phía đối diện ngoan độc đưa chiến thư: “Các người xong rồi, cẩn thận bị chúng tôi đánh cho chạy trốn không nổi.”
Hữu Hữu cũng không chịu kém nói: “Cậu, đừng nên khinh thường sức chiến đấu của cha cháu, không cần hung hăng nói trước như thế, sau lại bị cháu với cha đánh cho nước mắt đầy mặt!”
Vân Thi Thi nghe xong thì cười “Phì.”
Chỉ thấy không một lát sau, Hữu Hữu và Mộ Nhã triết đã đồng tâm hiệp lực xây xong chiến hào, dùng tuyết đắp thành một thành lũy chắc chắn.
Không thể không nói, Hữu Hữu rất có “thiên phú” ném tuyết, lúc đắp thành cũng hiểu được nếu chỉ đơn thuần dùng tuyết thì không thể chắc chắn được, vì thế cũng không biết tìm đâu được một đống gạch bị người ta vứt bên đường, vốn là xếp lên một tường thành bằng gạch, sau đó lại thoăn thoắt đắp tuyết lên trên che đậy lại.
Mộ Nhã triết đứng một bên nhìn thì trợn trắng mắt.
Hữu Hữu thấy vậy ghét bỏ chỉ đạo: “Cha, ngây ngốc ở đó làm gì? Chuẩn bị “đạn dược” đi.”
Mộ Nhã Triết bị ghét bỏ hừ lạnh một tiếng, cười nhạo một cái rồi cũng ngồi chồm hỗm bên cạnh, yên lặng chuẩn bị đạn dược.
“Quả cầu tuyết phải lớn một chút! Dùng tay nắm chặt, nắm chặt một chút nữa, nếu không sẽ bị tan ra mất.”
Hữu Hữu đắp xong thành lũy thì ngồi chồm hỗm trên mặt đất, bắt đầu cầm cầu tuyết xem xét, sau đó bắt đầu lải nhải chỉ đạo ban bố chiến thuật: “Chờ lát nữa, con phụ trách phòng thủ, chuẩn bị đạn dược, cha phụ trách công kích.”
Mộ Nhã Triết ngoan ngoãn gật gật đầu, như một bình sĩ thực thụ.
Mà Hữu Hữu?
Thế mà lại rất có tác phong chỉ huy tác chiến, rất có khí thế lãnh đạo.
Chỉ trong chốc lát, cầu tuyết đã được chuẩn bị xong.
Hữu Hữu lại dặn: “Ném tuyết không cần rụt rè, không cần biết là mặt hay chân tay, cứ điên cuồng tấn công, đánh đến khi bọn họ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ mới thôi!”
Mộ Nhã triết tưởng tượng ra hình ảnh Cung Kiệt quỳ trước mặt mình cầu xin tha thứ, bỗng dưng lộ ra nụ cười quỷ dị.
Ok, khai chiến.
Cung Kiệt bên kia còn chưa xây xong thành lũy, đừng nhìn sức chiến đấu mạnh mẽ của Tiểu Dịch Thần mà cho rằng cậu tinh thông mấy việc này, cậu rất hậu đậu, sao có thể so sánh với “thủ lĩnh kỹ thuật” như Hữu Hữu được, còn Cung Kiệt?
Cũng không tốt hơn là bao.
Hữu Hữu đã chuẩn bị xong cả cầu tuyết, còn bọn họ mới xây xong một nửa thành lũy.
Hai cậu cháu còn đang bận nghiên cứu xem làm thế nào cho thành lũy được chắc chắn thì bên kia Mộ Nhã Triết và Hữu Hữu đã bắt đầu triển khai một trận không kích.
Một quả quả cầu tuyết lớn ném qua bên này, “Bụp” một tiếng nện trúng đầu Cung Kiệt.
“Oái!”
Cung Kiệt kêu lên một tiếng thảm thiết, té ngửa ngay trên mặt đất
Tiểu Dịch Thần cả kinh trợn mắt há mồm.
Ngay sau đó, một trận cầu tuyết nhanh chóng bay qua hóa thành một trận địa ngợp trời tuyết.
Không những thế Hữu Hữu và Mộ Nhã Triết đã nghiên cứu ra, lúc ném tuyết còn biết cách cầm để cho hơi nước được thoát ra, hơn nữa không biết lực tay Mộ Nhã Triết lớn đến thế nào mà nặn được cầu tuyết như làm bằng băng vậy, nện vào đầu Cung Kiệt mà còn không vỡ ra,nhìn thôi cũng biết đau đến mức nào.
Cầu tuyết như vậy ném trúng người là đau nhất, giống như bị ném đá vào người vậy.
Cung Kiệt ôm gáy từ dưới đất đứng lên, Mộ Nhã Triết lại “Vèo vèo” ném tới hai quả cầu tuyết nữa, dường như anh rất có tinh thần, ba cầu tuyết ném qua không trượt cái nào, tất cả đều nện trúng vào gáy Cung Kiệt.
Cung Kiệt kêu “Á”, liên tục ba lần bị tấn công mạnh mẽ, lại trượt té trên mặt đất.