Vân Thi Thi đáp, cũng cầm tay Hữu Hữu, mớm lời: “Hữu Hữu, còn không mau gọi cô?”
“Chào cô, cháu là Hữu Hữu! Cô thật có khí chất!”
Hữu Hữu ngọt ngào gọi một tiếng, trên mặt nở nụ cười sáng lạn, không hề lúng túng.
“Ai da ai da... Thật đáng yêu quá! Một tiếng ‘cô’ này, nghe mà mềm cả tim!”
Khương Lê là một người phụ nữ rất thích trẻ con, không thể chống đỡ được sự tấn công ngọt ngào của Hữu Hữu, hôn lên mặt Hữu Hữu một cái mới bỏ qua.
“Chụt ---------“
Tuy Hữu Hữu không tình nguyện, nhưng lúc này vẫn rất nể mặt, cũng hôn lại lên má cô ta, Khương Lê hớn ha hướn hở cười: “Hữu Hữu thật dễ thương! Thi Thi, cậu thật có phúc nha!”
Trên mặt Hữu Hữu nở nụ cười, nhưng lại thầm quay lưng lấy khăn tay từ trong túi ra, lau mạnh đôi môi.
Chết tiệt, toàn là phấn...
Nếu không phải nể mặt mẹ...
Mãi đến khi lén lau miệng sạch sẽ đã thấy Khương Lê để Thiên Thiên xuống, cô bé đi tới trước mặt cậu, ánh mắt si mê, nhìn cậu, cũng giang hai tay, xấu hổ nhìn cậu lí nhí: “Thiên Thiên cũng muốn... được anh thơm thơm!”
Nụ cười hoàn mĩ của Vân Thiên Hữu hơi cứng, khóe môi co giật, cơ thể thầm tránh phía sau Vân Thi Thi.
Thiên Thiên bèn đi đến trước mặt câu, ôm chầm lấy vai Hữu Hữu.
“...Đừng.” Hữu Hữu nhân lúc Khương Lê không chú ý, vẻ mặt ghét bỏ vươn tay đặt lên khuôn mặt cô bé, lạnh lùng đẩy ra.
Thiên Thiên không hiểu chuyện, chỉ đơn thuần yêu thích anh trai ngoại hình thanh tú đáng yêu trước mặt, bị đẩy ra, biểu cảm hơi tủi thân, lại vẫn giang tay về phía Hữu Hữu, rất dính người.
Hai đứa bé chạy vòng quanh Vân Thi Thi chơi trò anh chạy tôi bắt.
Khương Lê cười nói: “Bảo bối nhà cậu thật đáng yêu, bao tuổi rồi?”
“Sáu tuổi.” Vân Thi Thi mỉm cười, thẳng thắn đáp.
Lần này, đến lượt Khương Lê ngạc nhiên.
“Sáu tuổi...?”
Sáu tuổi... vậy chẳng phải nghĩa là, Vân Thi Thi mười tám tuổi đã sinh ra đứa bé này?! Mười tám tuổi, khi còn đang học đại học, đã làm mẹ rồi?!
Khương Lê sững sờ nói: “Thi Thi, chẳng lẽ là thật sao? Khi học đại học, trong trường xôn xao cậu chưa lập gia đình đã sinh con...”
“Tất cả là quá khứ rồi.” Hiển nhiên Vân Thi Thi không muốn nhắc quá nhiều tới chuyện thời đại học.
Khương Lê gật đầu, thông minh không nhắc nữa!
Nếu đã gặp nhau, Khương Lê bèn đề nghị đi chơi chung, mặc dù Vân Thi Thi không muốn lắm, nhưng ở thời đại học Khương Lê cũng có giúp đỡ cô, bởi vậy không thể từ chối thẳng được.
“Sẽ không quấy rầy cậu chứ?” Khương Lê lo lắng hỏi: “Không ngại thì tốt quá, cậu xem Thiên Thiên nhà tớ này, có vẻ rất thích Hữu Hữu nhà cậu!”
Chỉ thấy Thiên Thiên không ngừng bám đuôi Hữu Hữu, vẻ mặt mê muội si mê.
Vân Thiên Hữu cười ngoài mặt, trong lòng lại chán ghét con nhóc này vô cùng.
Bốn người chỉnh đốn một phen, rồi đi đến địa điểm tiếp theo.
Cách đám người không xa, Tiểu Dịch Thần lưng đeo balo theo sát phía sau, thỉnh thoảng cậu giơ cổ tay lên nhìn, trên cổ tay chính là quà sinh nhật Mộ Nhã Triết tặng cho, đồng hồ đeo tay đa năng.
Đồng hồ này có khả năng định vị, nếu hai đồng hồ giống nhau cách nhau chưa đến 100 mét thì thông qua bluetooth có thể định vị được nhau.