“Nhưng mà... bẩn lắm, bẩn thế này thì phải làm sao bây giờ?” Vân Thi Thi bất lực trừng anh: “Hình như em có chà thế nào cũng không sạch được! Bẩn quá...”
“Bẩn ở đâu?”
“Ở đây, ở đây... Còn có ở đây nữa...” Vân Thi Thi chỉ vào dấu vết đỏ sẫm trên bả vai, lại chỉ chỉ dấu hôn mà Lý Lương Đống để lại trên cổ.
“Nơi này, còn có nơi này nữa, đều rất bẩn.”
Vân Thi Thi nói xong liền muốn tránh thoát khỏi sự kiềm chế của anh, muốn đưa tay ra tiếp tục chà xát.
Mộ Nhã Triết vội vàng ngăn lại, không để cô tiếp tục làm khổ chính mình nữa.
“Đừng chà nữa, không bẩn!”
Nói xong, anh bỗng nhiên nghiêng người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vai cô, giống như đang đánh dấu lên đó.
“Không bẩn, được không?”
Ánh mắt Vân Thi Thi ngẩn ra.
Mộ Nhã Triết lại dịu dàng hôn lên cổ cô, từng chút từng chút một, nhẹ nhàng hôn lên khắp da thịt cô, giống như muốn dùng miệng mình lau sạch những thứ mà cô gọi là “bẩn” kia.
“Chỗ này cũng không bẩn nữa!”
Anh nói xong lại hôn lên dấu vết đỏ sẫm trên xương quai xanh của cô.
“Ngoan, được không?”
Vân Thi Thi chợt ngẩn ra, bỗng nhiên hít sâu một hơi, chậm rãi ôm lấy bờ vai anh.
Được anh nhẹ nhàng dỗ dành một hồi, rốt cuộc cô cũng bình ổn lại cảm xúc.
Mộ Nhã Triết theo tay cô lấy được bông tắm, ném sang một bên, kéo khăn mặt xuống, giúp cô lau khô người.
Vân Thi Thi có chút xấu hổ, muốn nắm lấy khăn mặt trong tay anh: “Để em tự làm...”
Mộ Nhã Triết thình lình cầm lấy tay cô.
Cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay cô.
“Đừng nhúc nhích, ngoan nào!”
Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến ngực, dường như làm tan chảy lớp băng lạnh lẽo trên người cô!
Vân Thi Thi thả lỏng, không từ chối nữa, để mặc cho anh giúp cô lau khô người.
Động tác của anh hết sức nhẹ nhàng, cứ như thể sợ sẽ làm đau cô.
Vân Thi Thi hơi run run bờ vai, bởi vì cô đang để trần nên thân thể hết ức nhạy cảm.
Cô ôm hai đầu gối, cúi đầu xuống, có thể thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh.
Mộ Nhã Triết hỏi: “Đang nghĩ ngợi cái gì?”
“Mộ Nhã Triết...” Vân Thi Thi chậm rãi nhíu mày, muốn nói lại thôi.
Mộ Nhã Triết mỉm cười, hôn lên thùy tai của cô, an ủi: “Đừng nghĩ ngợi nhiều, ngoan.”
“Nếu như anh tới muộn một chút nữa thì phải làm sao bây giờ?”
Trong mắt ánh lên chút khổ sở.
Cô chậm rãi nắm lấy bàn tay anh: “Nếu, em nói là nếu, nếu như em bị người đàn ông khác làm bẩn rồi...”
Mộ Nhã Triết nhíu mày, lập tức cắt đứt suy nghĩ miên man của cô: “Anh sẽ không để cho chuyện này xảy ra!”
Dừng một chút, anh lại nhìn cô chằm chằm, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên: “Anh sẽ bảo vệ em thật tốt.”
Vân Thi Thi ngẩn ra, nhưng ở một phương diện nào đó, cô cực kỳ cố chấp, bởi vậy cô vẫn hỏi tới cùng: “Nếu như có một ngày chuyện đó thật sự xảy ra thì sao?”
Vội vàng như thể muốn được nghe một lời khẳng định chắc chắn.
Vân Thi Thi căng thẳng nhìn anh, muốn nhận được đáp án từ trong miệng anh.
Mộ Nhã Triết khẽ lên tiếng: “Nếu có một ngày, chuyện đó thật sự xảy ra...”
Vân Thi Thi bỗng nhiên cảm thấy vô cùng căng thẳng, nhìn anh chằm chằm, không muốn bỏ qua bất cứ biểu tình nào trên khuôn mặt anh.
Căng thẳng đến mức quên cả hít thở.
Mộ Nhã Triết nhìn khuôn mặt căng thẳng của cô, đột nhiên nhếch môi, cọ cọ lên mũi cô: “Em chỉ cần nhớ kỹ, anh là người đàn ông của em, cho nên, anh sẽ làm tròn trách nhiệm của một người đàn ông.”