Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1354: Chương 1354: Ngả Bài (2)




Cho dù là nhân vật quan trọng, cũng muốn thưởng thức vài phần tính tôi, huống chi là quan chức cấp cao của chính phủ, thấy ông ta đều cúi đầu khom lưng.

Mộ Nhã Triết vậy mà có bản lĩnh mang người đi dưới mí mắt của Mộ Lâm Phong sao?

Mộ Liên Tước nghĩ lại, trong lòng không rét mà run, xem ra ông ta khinh thường đứa cháu trai này rồi!

Khi nào thì anh lại nắm giữ quyền thế lớn như vậy?

Không thể không nói, Mộ Lâm Phong và Mộ Liên Tước đúng thật là có chút khờ dại rồi!

Mộ Nhã Triết muốn một người, thuộc hạ của Mộ Lâm Phong có thể chống đỡ được sao?

Mộ Liên Tước ngồi lên xe, nhưng mà không biết rốt cuộc chiếc xe này mang ông ta đi hướng nào?

Nhà giam sao?

Hay là…

Ông ta không dám nghĩ sâu hơn nữa, chỉ hy vọng Mộ Nhã Triết có thể chừa chút tình cảm lại cho ông ta, đừng có đuổi tận giết tuyệt!

Bây giờ Mộ Lâm Phong có biết Mộ Nhã Triết đã dẫn người đến rồi hay không?

Nếu biết ông ta sẽ đến cứu ông sao??

Lúc này, trong bệnh viện.

Mộ Thịnh nằm trên giường bệnh, ông suy yếu tựa vào đầu giường, thở bằng bình oxi, đôi mắt mờ cố gắng mở ra, giống như cỏ khô hấp hối chết bên cạnh hoàng tuyền.

Bên giường, một trái một phải, Mộ Nhã Triết và Mộ Lâm Phong ngồi đối mặt nhau, trong lúc đó đều rơi vào im lặng không nói, giống như giằng co không một tiếng động.

Tư thế của Mộ Nhã Triết thảnh thơi tao nhã, ánh mắt lạnh lùng ngó ra ngoài cửa sổ, như là đang im lặng chờ đợi kết quả nào đó.

Mộ Lâm Phong trầm mặc nhìn anh, thỉnh thoảng thâm sâu đánh giá anh, giống như vậy, anh trầm mặc yên lặng đợi thuộc hạ truyền tin tức đến!

Ông ta chỉ cảm thấy người đàn ông ngồi trước mặt ông ta, trên người có rất nhiều thứ khó có thể nắm bắt, sâu không lường được.

Mà ông cụ Mộ im lặng đánh giá bọn họ, lúc này bệnh tình của ông càng nặng hơn, đã không còn sức mở miệng, ba người hình thành một bức tranh cực kỳ quỷ dị, trong phòng bệnh to như vậy, không khí hết sức căng thẳng, nhất là sau khi Mộ Nhã Triết ngồi ở trong phòng bệnh, hơi thở lạnh lùng và khinh thường vô hình bên trong khiến người ta không thở nổi.

Thời gian cứ thế im lặng trôi qua, giống như cách xa một thế kỷ, một đoạn nhạc chuông điện thoại đã phá vỡ im lặng này.

Mộ Lâm Phong cả kinh, “Vèo” một cái, ánh mắt nhìn về phía Mộ Nhã Triết, trên mặt hiện lên cảnh giác.

Mộ Nhã Triết cầm lấy di động, bấm nghe máy, đầu bên kia, thuộc hạ đè thấp giọng bẩm báo: “Ông chủ, người đã ở trong tay chúng tôi rồi ạ!”

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, bởi vậy khi âm thanh trong điện thoại truyền đến, cũng truyền đến rõ ràng lỗ tai của Mộ Lâm Phong.

Mộ Lâm Phong quá sợ hãi, kích động đứng dậy!

Mộ Nhã Triết lạnh lùng liếc nhìn ông ta, lập tức nói: “Coi chừng ông ta, tôi lập tức đến ngay!”

“Dạ, ông chủ.”

Mộ Nhã Triết tắt điện thoại, nâng mắt, đã thấy sắc mặt Mộ Lâm Phong cực kỳ khó coi, âm trầm làm cho người ta sợ hãi!

Anh mỉm cười, thản nhiên cười, nhưng mà tao nhã hỏi lại: “Làm sao vậy, chú hai?”

“Người ở trong tay cháu?”

Mộ Lâm Phong tức giận đôi môi run rẩy.

Ông ta cực kỳ muốn biết, cháu trai này của ông ta, rốt cuộc là làm thế nào, có thể dẫn người đi trong nơi binh lính đóng quân, căn cứ quân sự được bảo vệ tầng tầng lớp lớp!

“Thính lực của chú hai vẫn luôn rất tốt, vừa rồi, chắc là chú nghe thấy được.”

Mộ Nhã Triết cười tà nịnh, trong tươi cười lộ ra vênh váo và bất cần đời, hơn nữa chưa bao giờ vẻ mặt kiêu căng này lộ ra trước mặt Mộ Lâm Phong.

Phần kiêu căng đó, Mộ Lâm Phong chưa từng thấy anh biểu lộ trước mặt ông ta bao giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.