Anh nghiêng đầu qua, mắt liếc nhìn ông ta một cái, giống như giễu cợt, mang theo một cỗ thâm sâu chán ghét, lạnh bức người.
Chuyện đã qua, trôi qua, thì cũng thôi đi!
Ân ân oán oán của một thế hệ, chuyện cho đến bây giờ, có thể bỏ qua, anh đã sớm bỏ qua rồi!
Chỉ là Mộ Liên Tước ngàn lần không nên, vạn lần không nên động đến vảy ngược của anh!
Ông ta không nên dùng đầu động đến Vân Thi Thi, lại càng không nên dùng tâm tư động đến Mộ Dịch Thần và Vân Thiên Hữu!
Bọn họ là cấm địa trên người anh ông ta vạn lần không nên đụng!
Nhớ lại Vân Thi Thi và Tiểu Dịch Thần ở trong tay ông ta bị hành hạ toàn thân đều có vết thương.
Lại còn Hữu Hữu suýt nữa bị ông ta phái sát thủ đi làm cho mất mạng, Mộ Nhã Triết hận không thể băm ông ta ra làm vạn đoạn, khó có thể xóa đi cơn giận trong lòng anh!
“Mộ Nhị, ông làm việc đúng là công bằng. Mộ Tứ ở trong mắt ông là tay chân, là anh em. Mà tôi thì sao? Chỉ là một con cờ trong tay ông mà thôi! Cho nên ông có thể che chở tay chân, anh em của ông lần nữa, mà cảm tình đối với con cờ, ông tất nhiên sẽ không cần chăm sóc. Bởi vì chỉ là quân cờ mà thôi, chỉ cần nghe lệnh làm việc, không cần thêm tình cảm vào!”
Mộ Nhã Triết xoay người lại, nhìn ông ta đầy thâm sâu: “Cho nên cho dù tôi đau đớn, tôi tuyệt vọng, ở trong mắt ông, cũng là chuyện không cần quan tâm! Tôi không muốn làm quân cờ của ông, tôi cũng có tình cảm của tôi! Mộ Tứ mạo phạm người không nên mạo phạm, tất nhiên phải trả giá thật nhiều! Không phải sao?”
Mộ Lâm Phong ngẩn ra.
Bị lời nói vạch trần của Mộ Nhã Triết làm cho thẹn quá thành giận, hiện lên mặt rất nhanh.
Sắc mặt Mộ Lâm Phong biến đổi, ánh mắt sắc bén như chim ưng, gió bão đáng sợ nổi lên, tức giận quát lớn: “Câm miệng!”
“Ha ha.”
Mặt Mộ Nhã Triết không chút thay đổi, khóe môi nhếch lên, cười tựa tiếu phi tiếu.
“Tôi nói sai rồi sao? Chẳng lẽ cho đến nay, ở trong mắt ông tôi không phải là một quân cờ sao? Không cần lo lắng đến cảm nhận. Mộ Nhị, chuyện cho đến bây giờ, tôi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ! Sau này nếu như ông muốn tôi kính ông vài phần tình cảm thì mọi việc đừng có ép người quá đáng.”
“Vô liêm sỉ! Đại nghịch bất đạo, câm miệng cho chú!”
Mộ Lâm Phong hoàn toàn không khống chế được, giơ cây gậy trong tay lên, giơ lên cao, đánh mạnh về phía anh, đánh mạnh về phía vai của anh!
“Rắc” một tiếng.
Mộ Nhã Triết không có trốn tránh cây gậy, cây gậy cứ như vậy tàn nhẫn đập vào đầu vai anh, gãy thành hai đoạn, cây gậy tàn bay ra, đập trúng cửa sổ thủy tinh, nháy mắt vỡ thành một đóa hoa nhỏ.
“Rầm” một tiếng.
Rất nhanh cửa sổ vỡ tan dưới đất.
Mộ Lâm Phong cả kinh, cũng bị động tĩnh này làm cho hoảng sợ, khi ông ta tỉnh táo lại, mới ý thức được mình rốt cuộc đang làm cái gì!
Ông ta vậy mà lấy cây gậy bằng gỗ lim đánh lên vai Mộ Nhã Triết.
Ông cụ ở trên giường trông thấy một màn này, nhưng mà không có sức nói cái gì, chỉ mệt mỏi và thất vọng nhắm mắt lại, rất thương xót và cảm thấy thật đáng buồn!
Nhà giàu có thương tâm, lại một lần nữa vô cùng nhuần nhuyễn hiện ra trước mắt ông.
Mộ Nhã Triết đứng trước mặt Mộ Lâm Phong, trên mặt không chút thay đổi, không có chút đau xót nào, giống như cây gậy đó không đánh lên người anh vậy.
Chỉ là trong mắt lạnh lùng giống như tuyết rơi mùa đông.
“Một gậy này là tôi nợ ông. Chuyện cho đến bây giờ, ân của ông đối với tôi, nên trả nợ rồi!”
Nói xong anh cười lạnh lùng, xoay người rời đi.
Mộ Lâm Phong trông thấy anh đi xa, ngồi xuống ghế.
Mộ Thịnh vô lực nhắm hai mắt lại, đau xót than một tiếng, lại chỉ cảm thấy xót xa!