Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1590: Chương 1590: Ngày Này, Anh Đợi Bảy Năm




Khai giảng hơn một tháng, các bạn trong lớp vô cùng thích cậu.

Nếu biết cậu sắp chuyển trường, chắc sẽ khóc như trời sập đất nứt!

Tình cảm của trẻ con rất chân thật.

“Được rồi!”

Mọi người lưu luyến không rời.

“Tạm biệt Hữu Hữu! Tạm biệt cha Hữu Hữu!”

Mấy cây đậu nhỏ đưa Hữu Hữu và Mộ Nhã Triết đến cửa lớp, nhìn bọn họ đi mất.

Mộ Nhã Triết ôm Hữu Hữu, quay đầu thấy cảnh đưa tiễn nồng nhiệt này, không khỏi vỗ mông nhỏ của cậu một cái.

“Con trai, nhân khí của con trong lớp, đúng là rất cao!”

Hữu Hữu cười trộm: “Cha cũng rất hấp dẫn người ta nha! Mấy nhóc trong lớp, đều vô cùng thích cha đó!”

“Mấy nhóc đó?”

Mộ Nhã Triết bị từ hình dung này của Hữu Hữu chọc cười.”Cưng à, con bằng tuổi các bạn đó, mở miệng nói một tiếng mấy đứa nhóc, có vẻ rất chững chạc nha!”

Hữu Hữu nghe vậy, bỗng nhiên ôm cổ của anh, “Bẹp” một phen hôn lên gương mặt anh.

“Cha ơi, hôm nay cha tới, thật tốt!”

Mộ Nhã Triết giật mình, lập tức cười: “Sao lại nói vậy?”

“Hôm nay con rất vui! Bởi vì, cha xuất hiện, chứng minh, con và cách bạn cũng giống nhau, cũng có cha yêu thương!”

Lòng tự trọng nho nhỏ của Hữu Hữu đã được thỏa mãn.

Thật ra, lòng tự trọng của cậu, cũng không khác những đứa trẻ khác.

Trước kia, cậu vô cùng hâm mộ những đứa trẻ khác, có cha, có mẹ, một nhà ba người, vui vẻ hòa thuận.

Hôm nay, cha của cậu giống như thiên thần từ trên trời giáng xuống, xuất hiện bên cạnh cậu.

Hữu Hữu nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh, khóe môi mềm mại hơi hơi cong lên, cười trộm.

“Thật ra, từ khi bắt đầu biết chuyện, con đã ảo tưởng đến ngày này rồi!”

Trước kia cậu từng ảo tưởng, khi cậu đi học trong trường, cha của cậu, cũng sẽ giống như cha của các bạn khác, bỗng nhiên xuất hiện bên cửa sổ phòng học, dịu dàng nhìn cậu, ánh mắt yêu thương dừng lại trên người cậu.

Giờ khắc này, cậu đã đợi thật lâu.

Mộ Nhã Triết ôm cậu, trên cánh tay treo chiếc cặp sách nặng, cũng không cảm thấy nặng nề.

Nghe thấy Hữu Hữu nói thật lòng như vậy, cảm thấy vừa vui mừng, vừa nếm được một tia chua xót trong lòng.

May mắn, anh gặp Vân Thi Thi, là chuyện may mắn nhất trong đời anh.

Nhờ có cô, anh có hai đứa con trai ngoan ngoãn.

Ôm Hữu Hữu lên xe, Mộ Nhã Triết lái xe về công ty, mang Hữu Hữu tới văn phòng, sau đó gọi điện thoại tới phòng làm việc của hiệu trưởng trường tiểu học mà Tiểu Dịch Thần đang theo học, điện thoại vừa được chuyển máy, đã đi thẳng vào vấn đề, nói rõ ý của mình, hiệu trưởng vừa nghe, lập tức nói: “Tổng giám đốc Mộ, chuyện thủ tục nhập học, cũng không phiền anh tự đến, nếu thuận tiện, anh cứ fax tư liệu của cậu nhà và lớp học anh muốn cho cậu theo học qua cho tôi, tôi sẽ lập tức xử lý!”

“Vậy thì làm phiền hiệu trưởng Đổng rồi! Tư liệu, tôi sẽ bảo trợ lý fax cho ông.”

Hiệu trưởng Đổng lại khách khí cười: “Ai! Tổng giám đốc Mộ, anh nói gì chứ! Đây là việc tôi nên làm, ha ha!”

Mộ Nhã Triết cúp điện thoại, tựa vào ghế dựa, mà Hữu Hữu, cởi áo khoác tây trang, bên trong là một chiếc áo sơmi quần tây treo, bình tĩnh ngồi trên bàn công tác của anh, vừa nhàn nhã vung vẩy hai chân, vừa tò mò nhìn bày biện xung quanh, đơn giản mà không mất trang trọng, lộ ra sự từng trải và vững vàng của chủ nhân phòng làm việc này.

“Cha, văn phòng của cha thật lớn!”

“Lớn hả?”

Hữu Hữu gật gật đầu: “Dạ! Còn lớn hơn văn phòng của con một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.