Anh căn bản không biết, chân trước anh vừa rời khỏi bệnh viện, sau lưng, Tống Ân Nhã đã vui vẻ thoải mái gọi điện thoại khiêu khích Vân Thi Thi, cũng không biết cô ta nói gìtrong điện thoại, dùng lí do gì châm ngòi ly gián, chỉ đơn giản như vậy.
Còn những chuyện xảy ra sau này...
Anh không có năng lực biết trước tương lai, căn bản không thể đoán chuyện như thần, đoán được một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì, làm sao anh có thể tưởng tượng, Tống Ân Nhã tàn nhẫn độc ác đến bước kia, còn không tiếc động thủ, một lòng muốn diệt trừ Vân Thi Thi.
Nếu cô ta dám làm loạn ngay mí mắt anh như vậy, anh cũng sẽ không nhân từ nương tay.
Tống Ân Nhã thì dễ đối phó.
Nhưng này người phụ nữ lại chặn ngang anh.
Anh có thể xảy ra chuyện gì với Tống Ân Nhã chứ.
Tống Ân Nhã và anh có quan hệ huyết thống, là em họ của anh, dựa theo vai vế mà nói, thì là chú cháu họ.
Anh bị điên, mới có nhớ nhung gì với Tống Ân Nhã.
Trước khi Vân Thi Thi xuất hiện, anh ở chung với cô ta, coi như hòa thuận.
Nhưng sau này xảy ra một việc, khiến anh vô cùng thất vọng với Tống Ân Nhã, vì thế, dần dần càng lúc càng xa cách.
Nhưng một cô em gái anh cưng chiều từ nhỏ đến lớn, nói không có một chút tình cảm nào, căn bản không có khả năng.
Có vẻ tình thân mười mấy năm.
Cô ta là em gái anh thương yêu nhất.
Chỉ bằng lúc trước nếu không phải nhờ có Tống Ân Nhã, anh căn bản không thể đi ra khỏi bóng ma mất mẹ, tình cảm này, anh ít nhiều gì cũng phải nhớ một chút.
Anh là một người đàn ông nội tâm lạnh lùng, nhưng tuyệt đại đa số, cũng không có bạc tình đến mức này.
Nhưng chỉ là một phần trắc ẩn, lại bị lợi dụng như vậy.
Anh nhận ra, cũng biết được mình rất bất lực, lại bị lừa như vậy.
Đúng là quá bất lực!
Không cam lòng, bất đắc dĩ, còn có hơi phẫn nộ, chút tình cảm sau cùng với Tống Ân Nhã, hoàn toàn không còn nữa.
Cũng không cam lòng, cô đánh giá anh như vậy.
“Câu suy bụng ta ra bụng người này, em có hiểu không? Em cho anh một lời giải thích hợp không?”
“Cô ta trong bệnh viện.”
Mộ Nhã Triết bắt buộc mình bình tĩnh, bình tĩnh trả lời, “Mẹ của cô ta quỳ xuống cầu xin anh, cầu xin anh đi gặp cô ta một lần.”
“Cô ta bị sao vậy?”
“Cắt cổ tay.”
“Cắt cổ tay?”
Vân Thi Thi cười, “Anh tin hả?”
Mộ Nhã Triết nhất thời im miệng không nói.
“Cho nên, anh vì Tống Ân Nhã, mặc kệ lời hẹn với tôi.”
Mộ Nhã Triết hoàn toàn không thế nào cãi lại.
Ngay cả mấy câu giải thích, cũng có vẻ bất lực như vậy.
Anh bỗng nhiên xoay người, vẻ mặt mệt mỏi xoa xoa giữa trán, nhìn cô một cái thật sâu, cái gì cũng không nói, trực tiếp sải bước rời khòi phòng bệnh.
“Ông chủ...?”
“Tổng giám đốc Mộ?”
Tần Chu và Mẫn Vũ nhìn theo hướng anh đi khỏi, đưa mắt nhìn nhau.
Mẫn Vũ nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bả vai Tần Chu, dặn dò, “Tôi đi theo ông chủ xem có tình huống gì tình huống, chỗ bà chủ, giao cho anh, coi chừng cô ấy!”
“Ừ.”
Mẫn Vũ lập tức đuổi theo Mộ Nhã Triết đi.
Vân Thi Thi trơ mắt nhìn Mộ Nhã Triết nghênh ngang mà đi, giống như mất hết sức lực một dạng, không còn cảm giác ngã ngồi trên giường, ánh mắt mờ mịt xa xăm, bả vai cũng không rũ xuống, cô vươn hai tay ra, chậm rãi ôm mặt, không tiếng động nghẹn ngào.
Tần Chu nhìn cô như vậy, thấy rất không đành lòng.
Lúc này, làm người đứng xem, cũng khó mà bình luận, trong chuyện này, cuối cùng là ai sai, xét đến cùng, hai người quá để ý nhau, yêu đến tận xương, chỉ là có những chỗ, còn cần ma sát, nhất thời nói không rõ.
Anh ta đi qua, muốn an ủi cô.