Vân Thi Thi chậm rãi tiến vào cái nơi chướng khí mù mịt này, vừa bước vào đã bị cái mùi bên trong làm cho ngạt thở khó chịu.
Trên đường cô đi, hành vi phóng đãng của một cặp nam nữ đập vào mắt cô, không khí chỉ toàn mùi thối nát, còn có cả mùi son phấn choáng ngợp.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, cô được dẫn đến trước căn phòng. Vừa bước vào trong, Vân Thi Thi đã ngửi được mùi rượu vô cùng nồng, pha lẫn một số mùi khác nữa. Trên ghế salon có rất nhiều khói thuốc, nhạc rất to, còn có mấy thanh niên tóc tai nhuộm đủ màu, đứng quơ tay múa chân uống rượu.
Cô nhìn xung quanh, nhìn thấy Vân Na đang say khướt nằm dài trên ghế salon, hình như đã ngủ luôn rồi.
Có mấy thanh niên vừa nhìn thấy cô liền ngước đầu lên, miệng nói to: “Chà, đến rồi à!”
“Ai đây, chị của con kia hả? Dáng người cũng đẹp đấy chứ! Trông ngon hơn con em nó nhiều”
Có người nghe xong liền hùa theo: “Chính xác, thời nay mấy cô gái trong sáng không có nhiều đâu, không biết mùi vị sẽ ra sao nhỉ, chắc tuyệt lắm!”
Những lời nói dơ bẩn, thật khó nghe.
Vân Thi Thi nghe mấy tên lưu manh nói xong, cơ thể hơi run run, sau đó “Rầm” một tiếng, nhân viên phục vụ đóng cửa lại, cô chỉ biết đứng đó, không dám tiến lên trên.
Nói thật, sau khi trải qua chuyện lần đó, đối với mấy tên lưu manh du côn này, trong lòng cô luôn cảm thấy sợ chúng, cô quay đầu muốn bỏ đi.
Một thanh niên có cánh tay xăm hình con rồng đứng lên, bước về phía trước, túm lấy cổ tay cô, cười gian manh nói: “Mới đến mà đã đi rồi sao? Thế em cô thì phải làm sao đây?”
Vân Thi Thi do dự quay đầu nhìn thoáng Vân Na, ấp úng: “Tôi… tôi đến là để đưa cô ấy về. Vì vậy…”
“Vậy thì sao?” Thanh niên kia nhếch miệng, nhíu mày: “Đừng đùa nữa, đúng là mất hứng mà, bồi mấy anh đây uống rượu đã rồi về!”
Thanh niên đó khoác vai cô, chỉ vào mấy tên con trai đang ngồi trên ghế salon trước mặt, giới thiệu từng người: “Đây, để tôi giới thiệu cho cô, đây là Lão Đại của quán bar này, anh Cường. Ngồi bên cạnh là anh Bác, anh Hổ…”
Vân Thi Thi thật đứng không vững nữa rồi, cô cố thoát khỏi cái khoác tay của tên kia nói: “Tôi đến không phải để uống rượu, tôi đến là để… đem Vân Na trở về!”
Thanh niên kia nghe xong thì ‘cười khúc khích’, khinh bỉ nhìn cô: “Không uống rượu sao? Vậy thì cùng mấy anh đây làm chuyện khác cũng được!”
Ánh mắt thèm khát của tên đó nhìn lướt qua ngực cô, nhanh chóng lấy tay sờ sờ gương mặt cô.
Vân Thi Thi cố gắng tránh né, cô bị động tác đó của tên đó doạ cho sợ, trống ngực đập thình thịch, nhanh chóng nhăn mặt quát: “Anh muốn làm gì?”
“Làm gì sao? Đương nhiên là làm cô em sướng rồi!” Thanh niên nghiêng đầu sang một bên, đùa giỡn nói.
Ở phía sau, một tên mặt thẹo kêu lên: “Cô tên là gì ấy nhỉ… À… Vân Thi Thi đúng không? Đừng đứng đó nữa làm chi, lại đây mà ngồi cho đỡ mỏi này! Kêu phục vụ mang vài bình Whiskey lại đây!”
Vân Thi Thi lắc đầu, nhìn thoáng qua Vân Na, do dự nói: “Tôi không uống rượu! Tôi, tôi về đây…!”
Nói xong, cô quay đầu muốn bỏ chạy, nhưng thanh niên kia lại mau chóng nắm chặt lấy cổ tay cô, dùng sức túm cô về.
Vân Thi Thi giật bắn người, cô giãy dụa, nhưng sức cô làm sao đấu lại thanh niên cơ bắp như tên đó chứ.
Tên đó liếc nhìn cô một cái, mất hứng nói: “Này này cô em, đừng như thế chứ! Em cô tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, người làm chị như cô chẳng lẽ cũng như nó sao được đúng không?”
Vân Thi Thi nhíu mày, hỏi lại: “Có ý gì?”
“Ý gì?” Thanh niên kia cười, sau đó có một người ở đằng sau cao giọng lên, châm biếm nói: “Em cô không có tiền, chạy đến chỗ chúng tôi mượn tiền, mỗi ngày mượn một ít một ít, giờ nó dồn thành một đống rồi! Nói thế thôi chứ cũng không nhiều đâu, cô ta thiếu nợ chúng tôi 20 vạn”
< /p