Thân hình cao lớn của anh đứng chặn trước cửa, phảng phất ý tứ là không muốn tránh ra.
Trong lòng anh rất rõ ràng, người phụ nữ này có ý gì, mục đích đến đây là gì.
Anh là ông chủ của tập đoàn Hoàn Vũ, đã từng gặp qua rất nhiều người phụ nữ không biết tự lượng sức mình rồi.
Tự cho là mình xinh đẹp, liền muốn trèo lên cao.
Trước đây, bởi vì công việc mà anh phải bay đến những thành phố khác, vài nhà đầu tư canh đúng thời cơ, thậm chí không chừa thủ đoạn nào mà đưa phụ nữ lên giường của anh.
Mấy cô gái này được bọn họ tuyển chọn rất kỹ lưỡng, ngàn dặm mới tìm được một tuyệt sắc.
Nhưng anh lại quá mức lãnh đạm, một người đàn ông trẻ tuổi khỏe mạnh đứng trên đỉnh vinh quang, nhưng lại không có hứng thú với mỹ nữ.
Có một lần nhà đầu tư đó giận đến xuất huyết bên trong.
Bởi vì dự án hợp tác của họ, bọn họ đã lựa chọn vô cùng kỹ càng trong hàng vạn cô gái, mới tìm được một cô gái mười tám tuổi thuần khiết, cởi hết quần áo đưa lên giường anh, nhưng lại bị vệ sĩ của anh đuổi ra khỏi cửa.
Cô gái trần truồng, ủy khuất đứng ngoài cửa khóc, cho dù gõ cửa đến thế nào, anh cũng không thèm mở cửa dù chỉ một lần.
Thật là đặc biệt!
Hiển nhiên là Lâm Chi chưa từng nghe qua mấy tin đồn này bao giờ, còn tưởng rằng Mộ Nhã Triết cũng giống những người đàn ông khác, cô ta chỉ cần ăn mặc quyến rũ một chút, gợi cảm một chút, là có thể thuận lợi trèo lên cái “núi vàng” này rồi!
Nhưng mà, có thể sao?
Mộ Nhã Triết là một người đàn ông bình thường, cũng có tinh lực, cũng có ham muốn.
Nhưng ham muốn này, chỉ có ở trước mặt một người, mới có thể bộc phát.
Còn lại, anh đều trực tiếp coi thường.
Vì vậy, ngay lúc cõi lòng Lâm Chi đầy mong đợi, lại thấy anh nhíu mày, lạnh lùng lên tiếng: “Có chuyện gì sao?”
Gượng mặt đẹp trai lạnh lùng, không chút biểu cảm nào, lãnh lãnh đạm đạm, như bị băng tuyết bao phủ.
Lâm Chi giật mình.
Phương thức mở màn này hoàn toàn khác xa so với trong tưởng tượng của cô ta.
Cô ta tưởng tượng, khi cô ta ăn mặc như vậy xuất hiện, không phải là người đàn ông này vừa nhìn vào sẽ hiểu ngay ý đồ của cô ta, sau đó kéo cô ta vào trong phòng không phải sao?
Trên người cô ta có chỗ nào có vấn đề sao?
Lâm Chi không khỏi nhìn lại bản thân mình một chút.
Có vấn đề gì đâu?
Cô ta còn cố tình trang điểm cho giống Vân Thi Thi nữa mà!
Vân Thi Thi, người cũng như tên, tên thơ ý họa, vẻ ngoài cũng xinh đẹp tuyệt trần, nếu phải hình dung, thì cũng giống như khe núi khói mây mờ ảo, có dòng nước trong suốt vắt ngang, trên người có một loại thần thái đặc biệt phong tình của vùng sông nước Giang Nam.
Vì vậy, Lâm Chi đã cố ý dựa theo phong cách của Vân Thi Thi, trang điểm sao cho giống cô, nhìn gương mặt mình sau khi trang điểm trong gương, cũng có mấy phần tương tự như Vân Thi Thi chứ!
Mộ Nhã Triết nhìn trúng Vân Thi Thim đơn giản cũng là thích cái khí chất này trên người cô thôi!
Thanh tú, sạch sẽ, thuần khiết, xinh đẹp.
Giống như một viên ngọc không có tỳ vết.
Vậy thì, cô ta sẽ bắt chước theo khuôn mẫu của Vân Thi Thi, tạo hình cho mình!
Vậy mà, từ trong ánh mắt không có gì thay đổi của Mộ Nhã Triết, kế hoạch tỉ mỉ của cô ta gặp phải khuyết điểm rồi!
Cái nhìn đầu tiên mà không thể hấp dẫn được người đàn ông này, làm trong lòng cô ta cảm thấy có chút thất bại.
Nhưng Lâm Chi cũng không nổi giận.
Mấy chuyện tự đưa mình tới cửa như vầy, thì điều quan trọng nhất là phải mặt dày, không thể cố kỵ đến cái gì mà thể diện cùng tôn nghiêm của mình, cho dù là từ bỏ hết thể diện, quỳ xuống cầu xin anh, cũng nhất định phải xin anh muốn cô ta cho bằng được.
Vì vậy, cô ta đưa bàn tay giấu sau lưng từ nãy giờ ra, giơ lên cao, trong lòng bàn tay cô ta là một cái chén.
Chén kiểu in hoa văn xinh đẹp, bất quá chỉ là một cái chén kiểu bình thường, nhưng giờ khắc này nằm trên tay cô ta lại có ngụ ý khác!