Hà Lăng Tương cười khổ lắc đầu, sắc mặt khó coi nhìn tới anh ta vài cái ánh mắt. Nhưng người này chậm chạp không hiểu, còn nghĩ lầm ý của hắn là giải quyết người mặc tây trang đen.
“Này này này! Tao đã nói chúng mày đừng đứng quanh chỗ này, điếc hết hả?”
Nói xong đi đầu vọt qua, tay vừa muốn đặt lên vai người đàn ông kia. Lại thấy cái người tuấn mỹ đấy tránh cũng không tránh, kiêu ngạo đứng yên thậm chí không liếc hắn một cái.
Ở trong nháy mắt kia, tên trợ lý chỉ cảm thấy trước mắt tối ầm. Còn chưa hiểu chuyện gì, bản thân đã bị đám người khác lao ra bắt giữ lấy.
Xương cổ tay chợt quặn đau, uốn éo, cả người bị một lực mạnh mẽ quăng ra xa, đập mạnh vào tường đến vỡ tường ra!
Tên trợ lý chật vật nằm trên mặt đất, ngực một trận cuồn cuộn sinh sôi nôn ra một búng máu, lập tức ngất đi!
Vân Thi Thi trong lòng cả kinh, Tiếu Tuyết thấy tình hình như thế trong lòng không khỏi run sợ. Tiến lên một bước muốn đem Vân Thi Thi mang đến bên cạnh mình, nhưng lại thấy từ trong đám người bước ra một dáng người không cao, lại mang khí thế không đơn giản.
Bước chân người đàn ông đứng yên, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén nhìn bốn phía, thanh âm trầm không giận mà uy nói: “Bọn mày là người nơi nào? Ở chỗ của tao cũng tới phiên chúng mày gây chuyện?”
Lời vừa nói ra, Hà Lăng Tương sợ hãi lập tức quỳ gối trên đất. Cả người run run rẩy rẩy, không dám nói gì.
Người nói chuyện đứng số một số hai ở Thanh Dương, Lâm Tiêu Chính.
Nói đến Lâm Tiêu Chính, địa vị không thấy coi như có vị trí trong thành phố. Hiện tại, đa số tổ chức trong thành phố hoàn toàn chịu Thanh Dương khống chế, trong giới giới trí dù ít hay nhiều thì các công ty đều dính tới thế giới ngầm, Thanh Dương này là giúp các công ty tráo quản lý.
Thanh Dương giúp Tổng Đà vào thành phố, có rất nhiều chi nhánh. Người bên trong chừng mấy chục vạn, có thể thấy Thanh Dương rất có lực ảnh hưởng. Lâm Tiêu Chính đúng là đầu rồng tổ chức này, người nắm quyền toàn bang.
Mảnh đất này cũng là nơi hắn ta quản lý, bởi vậy nghe tin có người gây sự hắn ta liền đến. Huống chi có người gây sự trước mặt nhân vật lớn đến từ thành phố, thật đúng là to gan!
Hắn nhìn thoáng qua Hà Lăng Tương đang quỳ trên đất kia, hỏi:“ Mày tên gì!”
Trong lòng Hà Lăng Tương hoảng hốt, đối với câu hỏi của hắn ta sợ không thôi. Bỗng hắn nhớ tới gì đó, nâng khuôn mặt cẩn thận nói: “Anh Lâm! Trên thực tế, tôi là...tôi là...”
“Thanh âm quá nhỏ, tao không nghe thấy!” Lâm Tiêu Chính không kiên nhẫn nói.
Hà Lăng Tương lấy hết dũng khí cất cao giọng: “Tôi tên Hà Lăng Tương, xin hỏi...Vị này là...”
Hắn một bên cười lấy lòng, một bên cẩn thận nhìn đến người đàn ông được mọi người vây quanh kia.
Lâm Tiêu Chính lập tức đối với Hà Lăng Tương nói: “Tổng giám đốc Mộ của tập đoàn Đế Thăng là người mày có thể hỏi thăm?”
Hà Lăng Tương luôn luôn không coi ai ra gì cũng không khỏi sợ hãi, nói năng lộn xộn: “Là do tôi không biết điều, thế nhưng không nhận ra vị này là tổng giám đốc Mộ...”
Hắn nơm nớp lo sợ tìm từ, lại bị một thanh âm đánh gãy lời.