Mà Vân Thi Thi, thì muốn có nhà.
Như thế, anh sẽ cho bọn họ một cái nhà.
Một căn nhà, có anh, có cô, có hai đứa con, tổng cộng bốn người.
Con trai của anh, ưu tú hơn anh, tuổi còn nhỏ giá trị con người đã trên trăm triệu, chỉ là một Nhà họ Mộ, đứa nhỏ này đâu có để vào mắt.
Môi mỏng của Mộ Nhã Triết hé mở, lời nói rét lạnh như băng tràn ra khóe môi: “Ông nội, cháu nghĩ là, ông đã nghĩ sai một chỗ.”
Mộ Thịnh thấy anh mở miệng, nhưng vẫn thấy rất mờ mịt, mắt ưng híp híp, trong lòng thấy hơi kì lạ: “Có ý gì? Ông nghĩ sai chuyện gì?!”
“Người phụ nữ này, sẽ là vợ của cháu, là mợ chủ tương lai của nhà họ Mộ, là người mà cháu nhận định!”
“Cái gì?”
Mộ Thịnh nghe anh nói vậy, nhất thời trong lòng giận đến mức đau tim, đồng thời cũng vô cùng kinh ngạc!
Mộ Thịnh chăm sóc nuôi dưỡng anh từ tấm bé, đứa bé này, ông hiểu hơn bất kì ai.
Lễ giáo nghiêm khắc, từ nhỏ Mộ Nhã Triết đã là một đứa bé xuất sắc.
Khác với những kẻ giàu có mà không học vấn không nghề nghiệp, hoàn khố nhị thế tổ*, cả ngày ăn chơi đàng điếm bên ngoài tìm vui, phụ nữ bên người vô số.
*Hoàn khố nhị thế tổ: chỉ những con cháu nhà giàu có, từ nhỏ đã sống trong sung sướng, tính cách ngang tàng, không coi ai ra gì
Mộ Nhã Triết đối với phụ nữ, gần như là lãnh tình.
Ông luôn cho rằng, đối với phụ nữ, cháu cưng của ông cũng tối đa là nhất thời hứng khởi, chơi đùa mà thôi.
Đợi đến một ngày chơi chán, thì cũng an phận rồi.
Nhưng mà lại không nghĩ tới, anh cư nhiên dám nói với ông anh đang thật lòng?!
Thật lòng muốn cưới người phụ nữ kia làm vợ, thậm chí nói ra lời như “Cháu nhận định cô ấy”?
Nếu người phụ nữ này con gái nhà giàu môn đăng hộ đối với nhà họ Mộ, thì cũng thôi! Mộ Thịnh cũng sẽ tán thành.
Nhưng cô lại là chỉ là một minh tinh nhỏ bé trong Làng Giải Trí, phụ nữ như vậy, tuyệt đối không có tư cách bước vào cửa lớn nhà họ Mộ!
Trên mặt Mộ Thịnh hiện lên thô bạo, ánh mắt ông lạnh lùng nhìn Mộ Nhã Triết, tức giận quát: “Làm càn!! Cháu xem lời của ông nội như gió thoảng bên tai sao? Lúc trước không phải ông đã nói với cháu, loại phụ nữ như vậy, đừng mơ bước vào cửa chính nhà họ Mộ nửa bước! Cháu có đặt lời ông nội nói ở trong lòng không?”
Mộ Nhã Triết chưa kịp nói gì, Mộ Uyển Nhu lại ngắt lời của anh trước một bước: “Ông nội, ông đừng tức giận nữa! Ông cũng biết mà! Phụ nữ trong Làng Giải Trí, ai không biết đùa bỡn mưu kế? Lòng dạ rất sâu. Có những kẻ trời sinh đã rất biết quyến rũ đàn ông, là hồ ly tinh chuyển thế, A Triết cũng chỉ là nhất thời hứng khởi thôi. Dù anh ấy muốn cưới người phụ nữ kia vào cửa, làm vợ lẽ, cháu cũng đồng ý!”
Mộ Thịnh giận dữ nói: “Đồng ý cái gì? Uyển Nhu, không phải ông nội nói cháu, sao một chút tầm nhìn cháu cũng không có vậy?! Nếu người phụ nữ như vậy gả vào nhà họ Mộ, là sẽ tranh giành địa vị với cháu! Tính tình cháu đơn thuần, chẳng lẽ để cho ông nội trơ mắt địa nhìn cháu lục đục với người ta?! Cháu không đau lòng cho mình, ông nội lại đau lòng cho cháu!”
Mộ Uyển Nhu ngại ngùng cười, ngập ngừng nói: “Nhưng mà A Triết thích người phụ nữ đó, không phải sao? Đây cũng là chuyện không có cách nào. Cháu cũng hi vọng anh có thể yêu cháu hơn một chút, nhưng chuyện tình cảm thì không thể miễn cưỡng được.”
Mắt Mộ Nhã Triết nheo lại, tầm mắt rơi vào trên người Mộ Uyển Nhu, cô ta có cái miệng rất biết lấy lòng người khác, những lời nói ra, còn ngọt hơn mật, dỗ Mộ Thịnh yêu thương cô ta không ngớt.
Cũng khó trách Mộ Thịnh yêu thương cô ta như vậy, thậm chí thương vào trong xương cốt.
Thường ngày cô ta tốn không ít sức lực trên người Mộ Thịnh.
Mộ Thịnh lớn tuổi, đã không còn hăng hái như lúc tuổi còn trẻ, giống như những người lớn tuổi khác, cũng cần có một người làm bạn và chăm sóc.