Hôm sau, ma xui quỷ khiến, Hoa Cẩm chạy đến bệnh viện, nghe tình hình về đứa bé Cảnh Dương này.
Phòng bệnh bình thường ở tầng 4, anh ta nhìn qua cửa sổ, thấy được đứa nhỏ này.
Cách thời gian phẫu thuật ghép giác mạc hơn nửa tháng, đứa bé khôi phục thật sự rất nhanh, từ phòng chăm sóc đặc biệt chuyển sang phòng bệnh bình thường, không lâu sau, là có thể xuất viện rồi.
Bộ dạng đứa bé rất được.
Làn da trắng trẻo nõn nà, vô cùng mịn màng, một đôi mắt to ngập nước, lông mi thật dài, dày đậm giống như lông chim màu đen, chớp mắt một cái, giống như cánh bướm xiêu vẹo.
Đứa nhỏ này, bộ dạng thật sự rất được!
Nếu không nói, Hoa Cẩm còn tưởng rằng, đứa bé này là bé gái!
Cái miệng nhỏ hồng hồng, cười rộ lên, gò má hiện lên hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ, hấp dẫn ánh mắt người ta.
Anh ta đang nhìn qua cửa sổ, một bên đột nhiên truyền đến giọng nói yếu ớt - - “Xin chào, anh là…”
Hoa Cẩm quay đầu, thấy một cô gái khoảng chừng hai mươi mốt tuổi nơm nớp lo sợ đứng ở một bên, cách ăn mặc cực kỳ mộc mạc, áo sơmi màu trắng, quần bò được giặt đến trắng bệch, tóc đen dùng dây cột tóc buộc lên gọn gàng.
Nhưng mà cho dù ăn mặc giản dị, lại khó có thể che dấu khí chất thanh thuần khéo léo của cô ấy.
Bộ dạng cô ấy rất được, thuộc dạng xinh đẹp, có một đôi mắt to rất đẹp, cái mũi cao, hình dáng ngũ quan rất được.
Hoa Cẩm liếc mắt nhìn cô ấy một cái, lập tức đoán ra được thân phận cô ấy.
“Cô là mẹ Cảnh Dương sao?”
Cô gái đó kinh ngạc mở to mắt, có chút bất ngờ, “Hả? Sao anh biết được?”
“Bởi vì đôi mắt của hai người rất giống nhau, không phải sao?”
Cô gái cười cười, trên mặt lại đỏ bừng vì khó xử, cô ấy cẩn thận hỏi, “Vậy, anh là ai thế?”
Cô ấy rõ ràng không nhận ra anh ta, có thể thấy ngày thường, nhất định là rất ít quan tâm đến giới giải trí, cũng nhất định ít xem tiết mục và phim truyền hình.
Hoa Cẩm nhàn nhạt mỉm cười, “Tôi là bạn Cố Tinh Trạch.”
“Cố… à…”
Cô gái đó cả kinh che miệng, giống như con nai con hoảng sợ. Ngay sau đó, vành mắt cô ấy lập tức nổi lên ẩm ướt, mấp máy môi, cảm kích nói, “Nếu anh là bạn của Cố Tinh Trạch, vậy chắc là minh tinh lớn đi!”
“Ừm.” Hoa Cẩm nói xong, nhìn thoáng qua đứa bé ở trên giường bệnh ôm lấy một con hươu cao cổ yêu thích không buông tay, mỉm cười, “Tôi đến xem đứa bé.”
“Ừm, vậy mời anh vào.”
Cô gái vô cùng nhiệt tình dẫn anh vào phòng bệnh.
Hoa Cẩm cũng không khách khí, vào phòng bệnh, ngồi xuống bên giường.
Nói chuyện vài câu, Hoa Cẩm biết rõ tên cô ấy.
Cảnh Kỳ.
Một cái tên đơn giản lại dễ nghe.
Lúc trước, Tần Chu vốn muốn dùng giác mạc của Cố Tinh Trạch ghép cho Vân Thi Thi, nhưng mà bởi vì mang thai, không thể phẫu thuật trước, Tần Chu liền thông qua bệnh viện, tìm được đứa nhỏ này.
Cảnh Kỳ nhanh chóng đi đến bệnh viện, hiểu tình hình một phen, vừa nghe nói có người hiến giác mạc, kích động rất nhiều, nơm nớp lo sợ hỏi, “Chi phí phẫu thuật cần bao nhiêu?”
“Chắc là bốn năm vạn.”
Cô ấy vừa nghe, trái tim lại bị treo lên cao, trong lúc này lo lắng không thôi.
Cô ấy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, buồn rầu không biết nên lấy đâu ra chi phí phẫu thuật này.
Cô ấy cũng không biết, Cố Tinh Trạch là ai, bình thường cô ấy không xem TV, một ngày có mười ba tiếng là đi làm ở nhà xưởng.
Vì lúc mang thai đứa bé quá vất vả, lúc Cảnh Dương sinh ra, được chuẩn đoán là giác mạc bị thiếu sót bẩm sinh.