Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2709: Chương 2709: Người Tốt Sẽ Được Báo Đáp!




Cố Cảnh Liên vẫn không nói gì, Sở Tiểu Bảo lập tức run sợ nói: “Chú... Chú đừng đuổi cháu xuống xe được không?! Cháu bị người xấu vứt ở nơi đây, nếu chú đuổi cháu xuống xe, nhất định cháu sẽ phải chết!”

“...”

Sẽ phải chết?

Cố Cảnh Liên cong khoé môi, nhìn xung quanh.

Lời này không phải là giả.

Nếu vứt đứa bé ở trong này, một đứa bé năm tuổi có chạy đằng trời, dù cho nó có giỏi giang thế nào cũng khó lòng sống sót.

Nhưng mà, đứa bé này còn chưa biết anh ta là người tốt hay là người xấu đã chắc chắn anh ta không bán nó đi chỗ khác?

Đứa nhỏ này xem ra giống hệt con chó nhỏ trong lòng, điềm đạm đáng yêu, bộ dạng tủi thân, chỉ thiếu nước ôm lấy chân anh ta mà xin xỏ!

“Cháu không sợ chú là người xấu sao?”

Cố Cảnh Liên hỏi.

Sở Tiểu Bảo nghiêng đầu, kỳ quái hỏi: “Người xấu?”

“Cháu không sợ chú bán cháu đi nơi khác?”

“Nhìn chú có vẻ nhiều tiền.” Sở Tiểu Bảo nịnh nọt, cười tít mắt nói: “Bán cháu đi còn không mua nổi một cái xe. Chú nhất định là người tốt.”

Cố Cảnh Liên: “...”

A, cái từ người tốt này trước giờ đều không phải dùng để nói đến anh ta.

Anh ta cong môi, nói: “Chú cũng không phải là người tốt.”

Sở Tiểu Bảo không tin, cậu khó mà liên hệ người đàn ông tao nhã cao quý này với hai chữ “người xấu””, vì thế mở miệng nói: “Ồ? Làm gì có người xấu nào tự nhận mình là người xấu? Cháu cảm thấy, chỉ có loại giết người phóng hỏa mới đúng là đồ xấu xa! Chú vừa đẹp trai lại vừa có tiền, nhất định là người tốt!”

Cậu nhóc vừa dứt lời, ầm một tiếng, kho hàng phía trong bị đốt cháy, lửa nhanh chóng lan ra thành một trận hoả hoạn lớn.

Sở Tiểu Bảo há hốc miệng, một người đàn ông cao to đi đến bên cạnh Cố Cảnh Liên, cung kính nói: “Tổng giám đốc Cố, thi thể đã kiểm tra xong, đều ném vào kho hàng, đốt cháy hết.”

Cố Cảnh Liên gật đầu, lúc quay lại đã thấy vẻ mặt cứng ngắc của Sở Tiểu Bảo.

Cậu nhóc lúng ta lúng túng chỉ vào kho hàng đang cháy, hoảng sợ hỏi: “Chỗ đó... Chỗ đó vì sao lại bốc cháy?”

Cố Cảnh Liên nhẹ nhàng bâng quơ: “Chú đốt.”

“Vì sao chú lại đốt?” Sở Tiểu Bảo sợ hãi trở lại, giọng càng lúc càng nhỏ, bả vai run rẩy.

“Bởi vì chú đã giết người, phóng hỏa, hủy thi diệt tích.”

“...”

Sở Tiểu Bảo không biết “hủy thi diệt tích” là gì, nhưng là nghe hiểu một câu - - “Chú đã giết người“.

Miệng cậu nhóc biến thành chữ “O“.

Cố Cảnh Liên mỉm cười: “Sợ sao?”

Sở Tiểu Bảo vội vàng liền gật gật đầu: “Chú, chú... Chú thật sự là người xấu? Không đúng! Chú không thể là người xấu!”

Cố Cảnh Liên cũng không có kiên nhẫn, lạnh lùng ra lệnh: “Xuống xe.”

Sở Tiểu Bảo cẩn thận đánh giá quang cảnh hoang vu bên ngoài, lắc đầu.

“Cháu mặc kệ.”

“...”

“Bên ngoài lạnh lắm, nhất định sẽ bị đông chết.” Nói xong, Sở Tiểu Bảo liền dùng khổ nhục kế, vừa nói, nước mắt vừa chảy ròng ròng, dường như đang cố gắng tranh thủ sự thương cảm: “Chú, mẹ cháu có nói một câu, cứu một mạng người, còn hơn xây mười toà tháp. Chú cứu cháu một mạng, người tốt sẽ được báo đáp!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.