Bởi vậy Lý Hàn Lâm rất cảnh giác, bất kể là thân phận gì, dù là trẻ em cũng phải cách ly!
Lúc Vân Thi Thi chạy đến, không hề ngoại lệ bị nhân viên an ninh xua đuổi, cô bị đẩy ra liên tục, thậm chí là cảnh cáo!
Bị đẩy trên đường, cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy hai cậu bé đang treo lủng lẳng trên Vòng xoay mặt trời, thị lực của cô không tốt lắm, nhưng qua màu sắc có thể nhận rõ, người đang treo ở ngoài cửa cabin chính là Hữu Hữu!
“Hữu Hữu --------!”
Cô hét lên một tiếng, tránh khỏi sự kìm kẹp, khóc kêu: “Hai đứa trẻ trên kia là con của tôi, hai đứa nó đang rất nguy hiểm! Tôi không thể đi, tôi không thể đi...”
Nhân viên an ninh không nghe sự giải thích của cô, Lý Hàn Lâm đã đặc biệt ra lệnh, bất kể là ai cũng đều cách ly hết, không cho tiếp cận!
Vân Thi Thi ngấn nước mắt nói: “Tôi không biết ai ra lệnh cho anh, nhưng xin hiểu cho tôi chút, tôi là mẹ của hai cậu bé kia! Xin thay tôi chuyển lời để tôi được qua đó với!”
Hai nhân viên an ninh liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn động lòng trắc ẩn, thấy cô không hề đáng nghi, nhưng không dám lơ là, phái một người chạy đi thông báo.
Không lâu sau, Lý Hàn Lâm theo đến, vừa thấy là Vân Thi Thi lập tức nói: “Cô Vân, cô đã tới rồi?!”
“Hiệu trưởng Lý, tại sao lại là ông...” Vân Thi Thi cũng hơi ngạc nhiên, nhưng không phân tâm được nhiều như vậy: “Hữu Hữu ở trên kia, hai con trai của tôi đều ở trên hết, làm sao bây giờ?”
“Cô đừng hoảng hốt, tôi đã sai người nghĩ cách!” Lý Hàn Lâm cầm bộ đàm: “Rốt cuộc tiếp viện khẩn cấp bao giờ mới chạy tới?”
“Quản lý Lý, chúng tôi vẫn đang cố gắng nghĩ cách!” Tiếng hồi đáp của người nọ truyền tới.
“Chết tiệt!” Lý Hàn Lâm cắn răng tức giận chửi thề một tiếng.
Nhân viên vừa trả lời lại xong, Vòng xoay mặt trời xuất hiện trục trặc, không phải xuất phát từ nguyên nhân máy móc, mà là do người làm.
Điều này cho thấy Vòng xoay mặt trời xuất hiện trục trặc không phải là ngẫu nhiên, mà là có người chủ mưu!
Ông phái người đi xem video giám sát, nhưng trước khi Vòng xoay mặt trời xuất hiện trục trặc, hệ thống giám sát đã bị cắt đứt, bởi vậy toàn bộ hình ảnh giám sát đều bị mất hết.
Giờ ông không thể nghĩ ra cách gì, chỉ có thể chờ tiếp viện.
Trục trặc của Vòng xoay mặt trời đã được sửa xong, nhưng trẻ con gặp nạn thì không thể không chú ý tới sự an toàn của bọn họ, không thể khởi động.
Vân Thi Thi đứng dưới Vòng xoay mặt trời, kinh hồn táng đởm nhìn cabin treo trên cao, bởi vì bị nghiêng nên thoạt nhìn như lung ly sắp đổ, mà Vân Thiên Hữu treo ở ngoài cabin, không biết rốt cuộc có thể duy trì bao lâu, trên cao gió mạnh gào thét, cơ thể cậu vốn đã gầy gò yếu đuối, trong lòng đau như dao cắt.
Cô lo lắng đến che miệng, nước mắt nơi tí tách, muốn làm điều gì đó, nhưng lúc này không vô cùng bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn!
Cảm giác bất lực và suy sụp này ngập tràn trong cô.
Nếu có thể, dù là lấy tính mạng của mình để đổi lấy sự an toàn của hai đứa con trai, cô cũng không tiếc!
Trên cabin Vòng xoay mặt trời.
Tiểu Dịch Thần và Vân Thiên Hữu giằng co đã mười mấy phút.
Thể lực của hai người đang dần hao mòn...
Nhất là Tiểu Dịch Thần, quần áo ướt đẫm mồ hôi, một tay cậu bám tay vịn an toàn trong cabin, một tay túm chặt tay của Vân Thiên Hữu, đôi mắt hằn lên.