Vân Na là bị cô ta hủy dung, lúc ấy là ở trong hành lang, Lục Cảnh Điềm dùng dao cạo lông mày, một đường lại một đường rạch xuống mặt Vân Na, hoàn toàn hủy đi khuôn mặt cô ta.
Mọi chuyện đều có nhân quả của nó, cô ta gieo xuống một cái mầm ác độc thì nhận lại chính là một kết cục thảm hại mà thôi.
Có điều, cái giá phải trả cũng quá mức nghiêm trọng.
Như vậy...
Kế tiếp khi nào thì sẽ đến phiên cô?
Vân Na hẳn là rất hận cô đi?
Sớm muộn gì cô ta cũng sẽ tìm đến cô.
Trong lòng Vân Thi Thi đầy suy tư.
...
Sau khi Cung Kiệt xuống máy bay liền đưa Vân Nghiệp Trình về tổng bộ khu chữa bệnh của tập đoàn Cự Phong.
Căn cứ chữa bệnh của tập đoàn Cự Phong có một lượng lớn những thiết bị khoa học chữa bệnh tân tiến nhất thế giới.
Nói là đứng đầu về khoa học kỹ thuật, chẳng bằng nói là đứng đầu về trình độ cũng như thành tựu trong y học.
Căn cứ chữa bệnh nhà họ Cung là nơi mà không ít các nhà khoa học tha thiết muốn đặt chân tới.
Sau khi xuống máy bay, Cung Kiệt liền liên lạc với bọn họ.
Lúc tới căn cứ, một hàng bác sĩ mặc áo dài trắng đứng ở trước cửa, nghênh đón anh.
Những vị bác sĩ này có màu da không giống nhau, tuổi tác cũng khác nhau, trong đó không ít những cô gái tuổi còn rất trẻ.
Đa phần bọn họ đều đến từ những quốc gia khác nhau, có rất nhiều người được Cung Thiếu Ảnh không tiếc một số tiền khổng lồ mời đến.
Nhìn thấy Cung Kiệt, một cô gái tuổi còn rất trẻ dẫn đầu đi tới, trên mặt là nụ cười tươi: “Chào mừng anh trở về.”
Cô gái có nước da trắng nõn, gương mặt xinh đẹp, nét đẹp lai Trung- Âu.
Cung Kiệt nhìn thấy cô ấy, khóe môi khẽ… giật giật: “Elise, đã lâu không gặp.”
Quan hệ của anh cùng Elise rất thân thiết, bình thường nếu có thời gian rảnh, hai người đều ở trụ sở chính sẽ hẹn nhau cùng uống ly rượu.
Kỳ thật, anh không giỏi trong giao thiệp với phái nữ, có quan hệ thân thiết với Elise thứ nhất là vì tính cách của cô ấy khá nam tính, không chút giả tạo, xấu hổ đặc thù của con gái.
Thứ hai - -
Anh vẫn còn nhớ một lần đi Châu Phi, anh không cẩn thận bị thương trong chiến hỏa, bị đạn bắn ghim vào cánh tay, bởi vì trên chiến trường ô nhiễm nghiêm trọng, điều kiện kém, miệng vết thương rất nhanh liền chuyển biến xấu, bác sĩ đi theo đội đều lắc đầu thở dài, nói cánh tay này có lẽ phải phế rồi.
Ở tổng bộ bên này biết chuyện, đến tai Elise, cô ấy lập tức nói bất kể như thế nào cũng phải đưa người về tổng bộ, không được tự mình mổ.
Sau khi đưa người về, Elise chẳng cần tốn nhiều sức đã chữa khỏi cánh tay cho anh, hơn nữa còn sử dụng kỹ thuật tái tạo gen, cánh tay hiện tại của anh đều không có lấy một vết thương nào cả.
Cung Kiệt coi lần giải phẫu này như một lần cứu mạng anh.
Elise lại coi nó như một trò chơi.
Cô ấy cho rằng, lần giải phẫu cho Cung Kiệt hồi đó là một chuyện thú vị trong công việc vốn đỗi nhàm chán tẻ nhạt, coi như một lần chế thuốc của cô ấy.
“Như vậy mới có một chút thách thức.” Cô ấy coi cuộc phẫu thuật kia như một trò chơi trong công việc chế thuốc của mình.
Ừm...
Tóm lại là một người phụ nữ rất đáng sợ.
Nghe nói, cô ấy nắm trong tay kỹ thuật nếu không có gì bất ngờ xảy ra có thể trực tiếp clone một sinh vật viễn cổ.
Sinh vật Viễn cổ...
Clone tái sinh...
Chuyện này là chuyện khoa học viễn tưởng.
Đây là kỹ thuật mà toàn bộ các nhà khoa học trong giới đều chỉ có thể hy vọng mà không thể làm được.
Nếu không phải là Elise không biết clone sẽ tại thành kết quả gì, có lẽ cô ấy đã thử nghiên cứu để xem thế nào rồi.
Chuyện này không khỏi khiến anh mãnh liệt liên tưởng tới một bộ phim- -《 Dị tính 》.
Ừ`m...
Thật sự là người phụ nữ đáng sợ mà.
Cung Kiệt một lần nữa đưa ra lời khẳng định.
Cung Kiệt vẫn nói đùa nói, có khi nào vài năm sau, cô ấy có thể sử dụng kỹ thuật để clone anh hay không.
Anh cũng chỉ dám nói đùa thôi.