Mà nhất cử nhất động của nhà họ Cung lại từng giây từng phút ràng buộc vận mệnh thế giới, trên đời này, mỗi một cuộc chiến đều gắn liền với nhà họ Cung!
Nói cách khác, thực lực của nhà họ Cung thế nào, e là tất cả các dòng họ khác hợp lại cũng không sánh được!
Huống hồ, hai nhà họ Cung và họ Mộ lại là kẻ thù truyền kiếp!
Hữu Hữu vẫn còn nhớ rõ, Cung Kiệt vừa nghe nhắc đến nhà họ Mộ là đã hận thấu xương!
Chuyện này tuyệt đối không được!
Cậu không hề hy vọng nhà họ Cung sẽ nhận mẹ về.
Nghĩ đến chuyện cậu sẽ phải gọi Cung Kiệt là “cậu”, trong lòng cậu đã không thể thoải mái rồi.
Lại nghĩ đến lúc đó Cung Kiệt và Mộ Nhã Triết mặt đối mặt, kẻ thù gặp nhau, hai mắt long sòng sọc, thế nhưng dựa theo thứ bậc thì một người phải gọi là em vợ, một người phải gọi là anh rể...
Nghĩ đến chuyện Cung Kiệt nhìn thấy Mộ Nhã Triết thì sẽ nghiến răng kèn kẹt, hình ảnh này thật sự rất đáng sợ!
Lúc trước, người hại chết bà ngoại là nhà họ Mộ.
Mặc dù Mộ Thịnh không phải hung thủ trực tiếp nhưng chính ông đã gián tiếp là kẻ đầu sỏ gây ra cái chết của Mộ Khuynh Thành.
Chắc chắn là Cung Kiệt hận Mộ Thịnh thấu xương.
Đương nhiên cũng rất hận Mộ Nhã Triết.
Mối thù truyền kiếp giữa hai nhà họ Cung và họ Mộ này, cho dù nói thế nào thì cũng rất khó xóa bỏ!
Nhưng những chuyện này còn chưa phải là trọng điểm!
Trọng điểm là, Hữu Hữu không hề hy vọng mẹ sẽ biết thân phận thực sự của cậu!
Nếu để cho mẹ biết, cậu còn nhỏ tuổi như vậy đã dính líu đến vũ khí, dầu mỏ,...
Không biết đến lúc đó mẹ sẽ có sắc mặt như thế nào!
Hữu Hữu đau đầu vỗ trán, huyệt thái dương nhảy dựng thình thịch, có chút đau đớn.
“Tổng giám đốc Vân, chuyện này có cần báo với cậu Cung không?”
“Tạm thời khoan đã!” Hữu Hữu trầm giọng nói: “Để cháu nghĩ kỹ xem nên xử lý chuyện này như thế nào.”
Vừa dứt lời, cánh cửa đang đóng bỗng nhiên mở ra.
Hữu Hữu xoay người, nhìn thấy Mộ Nhã Triết đã quay lại, lập tức hạ thấp giọng: “Cháu có việc phải cúp máy trước! Sẽ gọi cho chú sau!”
“Được!”
Nói xong, cậu liền cúp điện thoại, giấu đi vẻ mặt nghiêm túc vừa rồi, ngẩng khuôn mặt tươi cười đáng yêu lên: “Cha đã về rồi ạ!”
Mộ Nhã Triết đứng ở cửa, cả người mệt mỏi.
Anh hơi cúi đầu, nhìn thấy Hữu Hữu ngoan ngoãn chào đón anh, nhận lấy áo khoác trong tay anh treo lên giá, trong lòng anh nổi lên một tia ấm áp.
“Hữu Hữu, để cha ôm con một lúc nào!”
Anh vươn tay ra ôm Hữu Hữu vào trong ngực.
Cậu nhóc rất nhẹ, gầy hơn Tiểu Dịch Thần khá nhiều. Mộ Nhã Triết hôn lên khuôn mặt hồng hào của cậu nhóc, dịu dàng hỏi: “Mẹ và anh con đâu?”
“Anh vẫn đang ngủ trưa, mẹ ấy à, đã đến trung tâm thương mại mua sắm rồi, cha chờ một lát, chắc là mẹ sắp về rồi!”
“Ừm!”
“Cha, cha có khát không, con pha trà cho cha nhé?”
“Không cần đâu.”
Mộ Nhã Triết đi đến trước sô pha, ôm cậu nhóc ngồi xuống. Anh ôm lấy Hữu Hữu, ngón tay nhẹ nhàng nhéo nhéo trong lòng bàn tay cậu nhóc, khóe môi khẽ cong lên: “Hiếm khi con ngoan ngoãn trước mặt cha như vậy!”
Trước đây, Hữu Hữu chỉ bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn như vậy trước mặt Vân Thi Thi, còn đối với anh, lúc đầu cậu nhóc vô cùng bài xích và xa lánh, mãi về sau mới gần gũi hơn một chút, đến tận hôm nay mới rộng lòng đón nhận anh như thế này.
Thằng nhóc này đã hoàn toàn thừa nhận anh rồi!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hữu Hữu đỏ lên, thế nhưng vẫn lạnh lùng “hừ hừ” mấy tiếng, kiêu ngạo nói: “Cha đừng đắc ý, nếu không phải cha là người đàn ông mà mẹ con nhận định thì còn lâu con mới ngoan ngoãn với cha như vậy!”
Mộ Nhã Triết cười, cũng chẳng muốn vạch trần cậu nhóc.
“Ừ!”