“Nhưng, bên trong hình như rất tối.” Vân Thi Thi hơi sợ bóng tối.
Vân Thiên Hữu cười nói: “Sợ gì chứ, mẹ, không phải còn có con sao?”
“Đây là trò chơi người lớn, con thật sự không sợ?”
Trong Thung lũng cổ tích cũng chào đón du khách thành niên, có trò chơi dành cho thanh niên, trong đó, nhà ma được hoan nghênh nhất, nhưng do hướng tới đối tượng là thanh niên nên mức độ rùng rợn cũng rất cao.
Trẻ em trên năm đến mười tuổi phải có phụ huynh đi cùng mới có thể tham gia.
Vân Thiên Hữu không hề sợ.
Chi tiết trong nhà ma này, là do cậu nghĩ ra.
Sợ gì chứ, tất cả là giả hết.
“Con không sợ, con bảo vệ mẹ là được!”
“Được!” Vân Thi Thi dĩ nhiên chiều theo ý cậu, quay sang hỏi Khương Lê: “Hai người có chơi không?”
“Không đâu, Thiên Thiên nhà mình sợ tối sợ ma, cho nên hai người cứ đi đi! Tớ ở ngoài chờ cho.” Khương Lê bất đắc dĩ nở nụ cười.
“Ừ, các cậu cũng có thể đi chơi mấy trò khác một lúc cũng được.”
“Không sao, đúng lúc đang mệt, mình mang Thiên Thiên đến khu nghỉ ngơi ngồi chút!”
Khương Lê nói xong, bế Thiên Thiên đi.
Rõ ràng Thiên Thiên không muốn đi, lưu luyến quơ tay với Vân Thiên Hữu, mãi đến khi Khương Lê hù dọa mấy câu, cô bé mới ngoan ngoãn lặng yên.
Cuối cùng...!
Vân Thiên Hữu cũng hài lòng.
Mục đích cậu chọn nhà ma này rất đơn giản, chính là để cắt cái đuôi đáng ghét này.
Vốn muốn tận hưởng thế giới hai người với mẹ, vô duyên vô cớ mọc ra một con nhóc cứ dính lấy cậu, Vân Thiên Hữu rất buồn bực!
Một hàng dài người đang đứng đợi.
Dù là cửa khách quý, cũng có mấy người đang xếp hàng.
Nhà ma là trò chơi lần lượt, một nhóm chỉ tối đa 15 du khách, mười phút tự do đi lại, bên trong có nhân viên chỉ dẫn lối ra cho bọn họ.
Trong quá trình chờ đợi, khóe mắt Vân Thiên Hữu đảo qua, không khỏi bị một con gấu trúc hấp dẫn.
Trong đám người, con gấu trúc đang được một đứa bé ôm lấy, rất gây chú ý.
Gấu trúc rất lớn, cao khoảng một mét năm, cơ thể đứa trẻ còn cao không bằng nó, bị nó che khuất, không nhìn thấy người.
Vì vậy từ xa nhìn lại chỉ thấy khuôn mặt ngây ngô đáng yêu của con gấu trúc đang nhìn cậu, đôi mắt to đen đẹp đẽ!
Vân Thiên Hữu “A” một cái, đây chẳng phải là con gấu trúc mà mẹ muốn thắng cho cậu sao?
Không ngờ chỉ mới rời đi một lát đã rơi vào tay người khác rồi?
Vân Thiên Hữu nhìn chằm chằm con gấu trúc kia một lúc lâu, rồi mới quay đầu đi.
Tiểu Dịch Thần trốn sau con gấu trúc khẽ thở phào một hơi, trái tim treo cao giờ mới thả lỏng.
Quá căng thẳng!
Trong lòng Tiểu Dịch Thần vô cùng xoắn xuýt.
Đuổi theo suốt con đường, nhưng không biết nên tặng món quà này cho cậu ấy kiểu gì!
Vì vậy thấy cậu ấy vào nhà ma chơi, cậu cũng đi xếp hàng, thấy Vân Thiên Hữu quay đầu nhìn chòng chọc vào con gấu trúc, nhất thời tim cậu đập như sấm.
Ngay khi tâm lí đang giãy dụa, Vân Thiên Hữu lại quay đầu nhìn lại, nhìn đăm đăm vào khuôn mặt ngây ngô đáng yêu của con gấu trúc, rõ ràng, đối với con gấu bông này, cậu rất thích.
Vì vậy, Vân Thiên Hữu đi về phía Tiểu Dịch Thần.
Tiểu Dịch Thần còn tưởng cậu muốn đi đâu, cũng lần theo hướng đi của cậu nhìn ngó, nhưng không phát hiện ra điều gì.
Xoay người, đã thấy Vân Thiên Hữu dừng lại trước mặt cậu!
Lấy thị giác của cậu, nhìn thấy một đôi giày nước Anh lù lù.
Tiểu Dịch Thần ngây ngẩn cả người, ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn.