Vân Na chợt nhận ra bản thân đang ở đâu, cả người hóa đá như bị sét đánh.
Cảng...
Lý Đông Cường thật sự nghe lời thằng bé đó ném mẹ con cô ta xuống biển làm mồi cho cá?!
“Còn có lời trăng trối nào muốn nói không?” Lý Đông Cường nhìn Vân Na thương hại, khi cô ta học sơ trung thì bọn họ có chơi với nhau, khó tránh khỏi sinh ra chút “tình cảm cách mạng”.
Vì thế, thể hiện sự nhân từ hiếm thấy.
Nhưng cô ta lắc đầu, Lý Đông Cường tưởng rằng cô ta không có lời trăng trối nào nữa, vì thế ra hiệu với người bên cạnh.
“Nhớ xử lý cho sạch sẽ đấy!”
“Dạ, anh Cường!”
Lý Đông Cường cười lạnh, ngồi xuống trước mắt Vân Na, xoa đầu cô ta: “Ôi, thật đáng thương, sao cô lại ngu ngốc vậy? Không phải ông đây không muốn giúp cô, tốt xấu gì chúng ta cũng từng có một đoạn tình cảm. Có điều, là cô tính toán ông đây trước, đừng trách ông đây không niệm tình.”
Dứt lời, nhìn chằm chằm mấy thuộc hạ kéo hai mẹ con họ đi.
Vân Na giùng giằng, hai chân đạp loạn, khóc lớn.
Ở cảng, một chiếc tàu hàng lẳng lặng bỏ neo.
Lý Đông Cường không phải lưu manh bình thường, sau lưng hắn ta có tập đoàn xã hội đen lớn mạnh, súng ống đạn dược, chất kích thích, rửa tiền, cái gì cũng dính, bởi vậy dĩ nhiên có tàu hàng của mình.
Thuộc hạ của hắn ta ném Vân Na và Lý Cầm vào trên boong thuyền, “oành” một tiếng, đầu Lý Cầm đụng vào lan can, hôn mê.
Vân Na đành trơ mắt nhìn tàu hàng dần dần rời cảng, sự tuyệt vọng ngày càng lớn...
*________*
Bệnh tình của Vân Thiên Hữu ổn định rất nhanh, bác sĩ trưởng chú trọng ghi cho cậu thuốc ổn định bệnh, rồi thông báo chủ nhật xuất viện.
Ngày xuất viện, từ bác sĩ trưởng cho đến viện trưởng xếp thành một hàng dài, cung kính tiễn bọn họ rời đi.
“...”
Có cần làm quá vậy không.
Vân Thi Thi quả thực hết nói nổi.
Trước khi Hữu Hữu xuất viện, cô đã dọn dẹp trong nhà xong, mất nửa ngày để sắp xếp lại phòng sách của Hữu Hữu.
Khi chiếc xe lái vào khu nhà Hương Thể Mạn Bộ, gương mặt Vân Nghiệp Trình hiện vẻ nghi ngờ.
“Thi Thi, lái xe nhầm rồi à? Sao lại lái vào đây? Nơi đây là khu biệt thự mà!”
Vân Thi Thi đổ mồ hôi lạnh: “Cha, không sai đâu...”
Mãi đến khi ba người đứng ở cửa chính, sắc mặt Vân Thiên Hữu cũng hiện lên sự kỳ lạ.
“Mẹ, đây không phải nhà chúng ta đấy chứ ạ?”
“Là nhà mới của chúng ta.” Vân Thi Thi đỡ trán, không biết nên giải thích thế nào.
Người đàn ông kia tự dưng cho cô một căn nhà lớn, mĩ danh viết là lễ vật.
“Căn nhà này cũng phải trị giá hơn 10 vạn! Thi Thi...con...”
Sắc mặt Vân Nghiệp Trình trắng bệnh, khó tin.
“Nói ra có thể hai người sẽ không tin...” Vân Thi Thi hít sâu, giải thích: “Đây là con cầm hai cái chén đi đổi.”
Hữu Hữu: “...”
Vân Nghiệp Trình: “...”
Ai tin chứ!
Hai người im lặng.
Hai cái chén đổi lấy căn nhà trị giá mấy nghìn vạn?
Hôm nay là ngày quốc tế nói dối à?
Lông mày Vân Thiên Hữu cau lại, nhưng bỗng nghĩ đến điều gì, cười không nói.
Cậu biết là ai cho rồi.
Nhà trọ lúc trước bọn họ ở rồng rắn hỗn tạp, loại người gì cũng có, không an toàn. Nhất là buổi tối, bên cạnh khu nhà trọ là con ngõ có tiếng xấu.
Hương Thể Mạn Bộ, tập đoàn bất động sản Long Đình, nằm dưới danh nghĩ của tập đoàn Đế Thăng.
Ít nhất ở phương diện an ninh không thể soi mói.