Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 892: Chương 892: Nhà Quê!




Điều này cũng chẳng trách.

Gia cảnh Hoàng Lệ Lệ bần cùng, trước đây cũng từng bởi vì xuất thân nghèo khó mà bị người ta cười nhạo, bây giờ tìm được bạn trai có tiền, liền vội vã không dằn nổi muốn tìm trở lại mặt mũi, muốn nhờ vào đó mà hãnh diện.

Con người có lòng hư vinh, không gì đáng trách.

Nhưng tiếp tục như vậy, cuộc gặp gỡ bạn học hiếm thấy, khó tránh khỏi sẽ thay đổi vị.

Đỗ Gia Ngạn nhắc tới vài câu, cũng ngồi vào chỗ.

Bữa tiệc coi như mở màn.

Món ngon lần lượt được bưng lên.

Trên bàn đặt hai bình rượu đỏ quý báu, vừa nhìn, liền biết giá cả không ít.

Có người hỏi: “Lệ Lệ, rượu này nhìn thật là đắt, bao nhiêu tiền một bình thế?”

Hoàng Lệ Lệ nghe, nở nụ cười, trong lòng ước gì có người hỏi cô ta như vậy.

Rượu này đúng là vật phẩm mà hầm rượu tư nhân Vĩnh Dạ cất giấu, lấy ra khoe khoang, dù sao cũng phải có người tâng bốc không phải sao?

Không phải vậy, thì rất nhàm chán.

Không chờ Hoàng Lệ Lệ mở miệng, Cao Nam đã lên tiếng trước: “Laffey 96 năm, quý mà không mắc, 3 vạn, thế nhưng mùi vị lại là cực phẩm.”

Quý mà không mắc?

Hoàng Lệ Lệ âm thầm bĩu môi, người đàn ông này, khẩu khí đúng là rất lớn!

Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng cô ta vẫn giữ nụ cười trên mặt, nói: “Đây là báu vật của hầm rượu, Laffey những năm này chia ra 82, 86, 96, 00, đều là niên đại đỉnh cấp.”

“Tiếu Tuyết, bạn trai cô thật biết nhìn hàng.”

Cao Nam nở nụ cười, khiêm tốn hàn huyên vài câu.

Laffey, anh ta phẩm nhiều lắm, nhấp một ngụm, là có thể biết được đó là niên đại nào.

Anh ta lại nói: “Rượu đỏ đỉnh cấp tất nhiên là đựng trong vại nước lâu năm, đồng thời trải qua cách ủ rượu tỉ mỉ của chuyên gia, tuổi của cây nho đều có yêu cầu, có cửa hiệu rượu thậm chí ngay cả chọn cây nho đều muốn chọn từng chuỗi từng chuỗi, từng quả từng quả.”

“Oa! Hiểu biết thật nhiều.” Có người thở dài nói.

“Xem ra chị Lệ Lệ vì chiêu đãi chúng ta, đã bỏ ra vốn lớn.”

“Hiếm khi mọi người mới họp mặt, tự nhiên tôi muốn bỏ ra nhiều tâm tư chiêu đãi!”

Đỗ Gia Ngạn hào phóng bắt chuyện: “Mọi người đừng câu nệ, tùy ý đi, muốn ăn cái gì cứ chọn thỏa thích, đêm nay, tôi làm chủ!”

Chọn thoả thích sao?

Mộ Nhã Triết tiện tay cầm lấy menu, lật vài tờ.

Thấy động tác lật thực đơn của anh, Đỗ Gia Ngạn xì mũi khinh bỉ, tùy tiện nói: “Muốn chọn cái gì, tùy ý! Đêm nay tôi làm chủ, mọi người cứ chơi thoải mái, không say không về!”

“Được!” Mọi người hưng phấn ồn ào.

Đôi mắt Mộ Nhã Triết lóe qua ý cười thâm thúy.

Nếu Đỗ Gia Ngạn đã nói tùy ý, như vậy anh há có thể vứt bỏ mặt mũi của anh ta?

Thế là, Mộ Nhã Triết lập tức gọi phục vụ, hỏi: “Nơi này của các anh có loại rượu tây gì?”

“Ha ha ha.” Bỗng nhiên Đỗ Gia Ngạn “Xì” một tiếng, cười ra nước mắt.

Đây là lần đầu anh ta gặp được có người ở trụ sở tư nhân hỏi như vậy.

Chỉ có nhà quê mới hỏi như vậy!

Mọi người hai mặt nhìn nhau, tình cảnh nhất thời lúng túng, nhưng đều không hiểu Đỗ Gia Ngạn đang cười cái gì.

Người phục vụ lập tức khách khí nói: “Chào ngài, rượu tây nơi này của chúng tôi có Long Thiệt Lan, Brandy, Vodka...”

“Tôi nhớ, trụ sở tư nhân Vĩnh Dạ có một cửa hiệu rượu.”

“Đúng vậy, thưa ngài.” Người phục vụ mỉm cười gật đầu.

“Cửa hiệu rượu có cất giấu một bình 62.” Mộ Nhã Triết khẽ nói.

Anh vừa dứt lời, Đỗ Gia Ngạn lại không thể cười nổi!

Anh... Làm sao mà anh biết được, trụ sở tư nhân Vĩnh Dạ có một cửa hiệu rượu!?

Quả thực, tiền thân của trụ sở tư nhân Vĩnh Dạ là cửa hiệu rượu, sau đó được xây dựng thành trụ sở tư nhân.

Càng làm cho Đỗ Gia Ngạn kinh ngạc chính là, người đàn ông này, còn biết đến chi bảo mà Vĩnh Dạ cất giấu.

Người phục vụ mỉm cười nói: “Đúng vậy, thưa ngài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.