Vân Thi Thi ngượng ngùng, yên lặng vặn vẹo ngón tay.
Mộ Nhã Triết: “Cô ta có mắt không tròng, ngày mai anh phát lệnh phong sát, đuổi cô ta ra khỏi giới giải trí.”
Vân Thi Thi bị thái độ bao che của anh chọc cho cười “Phì” một tiếng, lập tức vỗ tay khen ngợi: “Ông xã đại nhân thật uy vũ!”
“Quá khen!”
Vân Thi Thi chợt nắm chặt tay thành nắm đấm nói: “Đừng chờ tới ngày mai, tối nay luôn đi! Vốn là em không muốn so đo với cô ta, nhưng tiện nhân này lại dám câu dẫn chồng em trước mặt em, em nhịn không nổi tới ngày mai!”
Mộ Nhã Triết, “...”
Anh chợt cười một tiếng: “Được! Tối nay lập tức phong sát giết chết cô ta.”
Anh cũng không nhận ra được, đối với cô gái nhỏ này, rốt cuộc anh có bao nhiêu dung túng và cưng chiều.
“Ông xã thật tuyệt!”
“Được rồi, đừng mất hứng, bây giờ chúng ta đi ăn tối.”
“Ừ!”
Vân Thi Thi gật đầu một cái, vui mừng khôn xiết.
Chợt đúng lúc này điện thoại vang lên.
Cô cầm lên nhìn màn hình thấy là Vân Nghiệp Trình gọi tới.
Máy vừa thông, đã truyền tới giọng nói đầy bất an của Vân Nghiệp Trình: “Thi Thi, bây giờ con đang ở đâu? Có bận không?”
“Cha, con đang chuẩn bị đi ăn tối, mới vừa kết thúc công việc.”
“Bây giờ con đi đến đồn cảnh sát đường Thập Phương một chuyến…” Giọng Vân Nghiệp Trình khàn khàn.
Lúc bình thường, nếu nghe cô nói đã kết thúc công việc, ông nhất định sẽ hỏi han một hồi, có chuyện quan trọng gì cũng phải để cô dùng xong bữa tối đã.
Nhưng hôm nay Vân Nghiệp Trình có vẻ cực kỳ cấp bách.
Vân Thi Thi ngớ người: “Đồn cảnh sát? Cha, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cha cũng không biết tình huống thế nào! Cha vừa nhận được điện thoại của cảnh sát gọi đến, vừa xong. Bây giờ con tới đây một chuyến đi!”
“Vâng.”
Cúp điện thoại xong, Mộ Nhã Triết hình như nghe ra cuộc điện thoại này có gì đó bất thường nên nghi ngờ hỏi: “Sao thế?”
“Cha bảo em chạy đến đồn cảnh sát một chuyến, hình như có chuyện quan trọng gì xảy ra rồi.”
“Đồn cảnh sát?”
Mộ Nhã Triết cau mày, cũng có chút ngoài ý muốn.
“Đồn cảnh sát nào?”
“Đường Thập Phương.”
“Được.”
Mộ Nhã Triết đánh tay lái, đầu xe đổi hướng, vội vã chạy đến đường Thập Phương.
Khi đến đồn cảnh sát, Vân Nghiệp trình đang ngồi trên băng ghế dài có vẻ đứng ngồi không yên, lo lắng xoa xoa lòng bàn tay, hiển nhiên là đang rất luống cuống.
Vân Thi Thi chạy tới, khoác tay qua vai ông, quan tâm hỏi: “Cha sao vậy?”
Lúc này Vân Nghiệp Trình mới ngẩng đầu lên, nhìn cô mấy lần muốn nói lại thôi, mắt lại nhìn thấy Mộ Nhã Triết sau khi đỗ xe đang chậm rãi đi tới.
“Cha vợ, xin chào.”
Mộ Nhã Triết khách khí lên tiếng.
Vân Nghiệp Trình vội vàng gật đầu, vặn vẹo môi, chẳng qua là có cố nặn ra một nụ cười thì sắc mặt vẫn khó coi như cũ.
“Thi Thi, đồn cảnh sát gọi điện cho cha, nói có một thi thể, muốn cho cha nhận diện. Cha nghe mà sợ hết hồn, còn tưởng là con xảy ra chuyện gì, khi chạy tới đồn cảnh sát mới được báo, khi phát hiện ra, người đó đã chết lâu rồi, cha… Cha không biết đã xảy ra chuyện gì!”
Vân Thi Thi ngơ ngẩn.
“Thi thể?”
“Ừ!”
Vân Ngiệp Trình gật đầu một cái, cổ họng nghẹn một chút: “Nghe nói, khi được một ngư dân thuyền chài vớt lên mới phát hiện ra! Lúc ấy, thi thể đã bị nát rữa nghiêm trọng, căn bản là không nhận rõ diện mạo.”
Vân Thi Thi hoài nghi hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào?”
Vân Nghiệp Trình trầm ngâm nói: “Thi thể được vớt lên hơn nửa tháng trước.”