Hôm nay là ngày khai máy bộ phim điện <euanzgfsfdz style=”display:inline-block;white-space:pre;” >ảnh< </euanzgfsfdz>Quả Trám>, địa điểm được bố trí là tại Ảnh thị Quốc Xương, tất cả các nhân viên công tác trong đoàn làm phim đều chờ ở trước Ảnh thị Quốc Xương.
Nghi thức khai máy được chuẩn bị vô cùng long trọng, dù sao cũng có rất nhiều siêu sao tập trung lại đây.
Một đoàn làm phim lớn từ phần cắt nối biên tập đến khâu trang điểm, rồi tổ đạo diễn, tổ tạo hình đến tổ âm thanh ánh sáng, tất cả đều là những đoàn hàng đầu trong nước, đội hình diễn viên cũng vô cùng nổi tiếng.
Ngoài Cố Tinh Trạch, Nhan Băng Thanh, Dương Mị, Lý Cửu Hiền, Tống Thiên Dương, cho dù là mấy vai phụ không nhiều đất diễn cũng đều phải trải qua 3 vòng tuyển chọn khắt khe, nên có thể thấy được đội hình diễn viên như sao sáng ban đêm.
So với bọn họ, Vân Thi Thi chỉ là người vừa mới ký hợp đồng về dưới trướng của Hoàn Vũ, có thể gia nhập đoàn làm phim này đã khiến cho không biết bao nhiêu người phải ao ước ghen tỵ rồi.
Để kịp ngày khai máy, Cố Tinh Trạch từ Paris bay trở về ngay trong đêm, khi chiếc Minivan của anh chậm rãi lái vào khu vực đài truyền hình, đám phóng viên đã sớm ngồi xổm săn đón nghe thấy tiếng liền đồng loạt xông lên, vây chặt lấy chiếc xe khiến ngay cả một giọt nước cũng không lọt.
Ngay tại lúc đó, rất nhiều người nấp ở bãi đỗ xe cũng nhao nhao đuổi theo sau Minivan, một đường vừa chạy vừa hét như bị điên.
“Tinh Trạch! Tinh Trạch! Ngô Vương Tinh Diệu! Tinh Trạch! Tinh Trạch, em yêu anh, em yêu anh...”
“A... Tinh Trạch!!”
“... Đẹp trai quá, đẹp trai quá... Ôi ôi, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy Tinh Trạch thật sự rồi!”
... Tiếng khóc, tiếng hét chói tai, những âm thanh kích động,...Tình huống thật khiến cho người ta không kịp chở tay.
Những tia sáng flash nhấp nháy không ngừng.
Cả hiện trường hỗn loạn khiến cho người ta tâm phiền ý loạn.
Mấy chục máy ghi âm, micro hướng về phía cửa xe, đám người chen chúc dẫm đạp nhau, ai cũng muốn có thể phỏng vấn Thiên Vương trước nghi thức khai máy.
Một câu nói của Cố Tinh Trạch đều có thể phủ sóng tất cả các tờ báo vào ngày mai.
Phóng viên truyền thông đều vọt đến trước đầu xe của anh, không ngừng chen lấn xô đẩy nhau.
Không giống với Cố Tinh Trạch, lúc một vài vai phụ khác trong đoàn làm phim tiến vào bãi đỗ xe, lại không có bất cứ phóng viên nào tiến lại phỏng vấn.
Khung cảnh vắng vẻ bên này cùng, cùng tình trạng bên kia của Cố Tinh Trạch thật sự như trời đất khác biệt.
Những ngôi sao khác bị’ vắng vẻ’ cũng muốn hấp dẫn ánh mắt truyền thông nên không tiếc tranh thủ lăng xê để nổi tiếng.
Ngược lại bên Cố Tinh Trạch thứ không thiếu nhất chính là sức hút truyền thông.
Trong xe, Cố Tinh Trạch đeo kính râm cùng khẩu trang, khuôn mặt như bị mây đen bao phủ nhìn qua đám người nhốn nháo ngoài cửa sổ, cả người bất động, mặt không đổi sắc, ngồi tựa vào ghế, đeo tai nghe nghe album Demo.
Trợ lý bên người lại là gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, vội vàng liên lạc với nhân viên bảo an của đoàn làm phim.
“... Đúng, ở bãi đỗ xe!”
“Tất cả đều là Paparazi, đến tột cùng thì các người có dọn bãi hay không!”
“Phỏng vẫn đã được sắp xếp ngay sau khi nghi thức khai máy kết thúc, hiện tại Tinh Trạch không thể nhận bất cứ cuộc phỏng vấn nào!...”
“Ừm! Các người tranh thủ thời gian tới duy trì thật tự nơi này đi!...”
Sau khi cúp điện thoại, mọi người ngồi trong xe đều an tĩnh chờ đợi “Cứu viện“.
Tài xế nhìn qua tình trạng khí thế ngất trời ở ngoài cửa xe, không khỏi cảm khái nói: “Những tay Paparazi giành giật nhau cũng thật liều.”
“Hôm nay là ngày khai máy cho bộ phim <Quả Trám>, từ hai ngày trước đám Paparazi này đã nằm vùng tại khách sạn chỉ để hôm nay có thể là người đàu tiên phỏng vấn Tinh Trạch.” Trợ lý bất đắc dĩ nói.
“Đoàn làm phim không phải đã sắp xếp thời gian phỏng vấn cho Tinh Trạch sao?”
“Phỏng vấn Tinh Trạch sau khi kết thúc nghi thức khai máy chỉ có phóng viên có giấy mời mới được vào. Đoàn làm phim chỉ sắp xếp cho mấy đài truyền hình có máu mặt, những phóng viên truyền thông hạng quèn này căn bản không có tư cách tiến vào hậu trường.”