“Bởi vì cậu có Tiểu Dịch Thần rồi.”
“Không được nha.” Hữu Hữu kéo Tiểu Dịch Thần về phe mình, nhấn mạnh mãi, “Tiểu Dịch Thần là vệ sĩ riêng của cháu, cậu, cậu đừng có mà mơ ước anh ấy.”
“Vậy cũng không sợ.”
Cung Kiệt đắc ý nói, “Lần này chúng ta đi đảo nhỏ, hai năm trước đã được cậu mua rồi. Toàn bộ phương tiện trên đảo, khách sạn, bar, làng du lịch, đều thuộc về cậu.”
Hữu Hữu không nghe anh nói, quay đầu dặn dò Tiểu Dịch Thần, “Anh phải nhớ kỹ, cậu là phần tử siêu cấp nguy hiểm, rất nhiều người muốn ám sát cậu, từ bây giờ, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, anh mang theo em chạy trước. Lúc quan trọng, giữ một khoảng cách với cậu, miễn cho trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.”
Tiểu Dịch Thần nghe cậu nói như vậy, thật sự gật gật đầu.
Cung Kiệt ở một bên nghe xong nhíu mày, kéo lỗ tai Hữu Hữu lên, lên án, “Cháu đúng là, sao có thể vô tình như vậy!”
Hữu Hữu hừ lạnh một tiếng, “Cháu nói sự thật thôi mà!”
Những lời cậu nói, đúng là không phải giả.
Tập đoàn Cự Phong là tập đoàn thuốc súng lớn nhất toàn cầu, vinh dự là ‘Đế quốc khủng bố’.
Mà Cung Kiệt, là chỉ huy cao nhất ở thị trường Bắc Mĩ và Châu Âu, xứng với tên thực ‘Thương nhân tử vong’.
Trên danh nghĩa của anh có hơn một trăm chiếc máy bay vận chuyển, hơn năm mươi tàu chở hàng siêu cấp, hơn nữa còn nắm 1200 đường hàng không trên toàn bộ thế giới, tinh thông sáu ngôn ngữ, có thể nói là nhân vật trung tâm rực rỡ nhất trong tập đoàn Cự Phong.
Bên cạnh anh, luôn luôn có nguy cơ bị mai phục.
Không chỉ như vậy, anh cũng được nhiều quốc gia xếp vào sổ đen, thậm chí còn nằm trong bảng truy nã của FBI.
Nói như vậy, anh đúng là xứng với cái tên thực ‘Phần tử khủng bố’.
Một khoảng thời gian trước, anh vì mở rộng bản đồ, chiếm trước một chén canh, đắc tội rất nhiều người đứng đầu trong tổ chức khủng bố.
Dưới tay anh quản thị trường Châu Âu và Bắc Mĩ, nhưng vậy mà dã tâm của anh lại hướng về thị trường Châu Phi.
Ba năm trước, Cung Kiệt lợi dụng tài nguyên cơ quan tình báo, nhận được giao dịch hiệp nghị, 29 quốc gia Châu Phi, 32 chiến dịch lớn nhỏ, anh hầu như chiếm hết ích lợi thị trường lớn, kiếm được vô số ích lợi.
Ích lợi đó, đủ để cho biết bao nhiêu người đỏ mắt.
Một năm trước, cá nhân anh kiếm được đơn đặt hàng chừng mấy ngàn triệu đô la, trở thành nhân tài kiệt xuất của tập đoàn Cự Phong.
Tự nhiên chọc người ta đỏ mắt.
Cung Thiếu Ảnh lại bất mãn với chuyện này.
Mỗi thị trường đều có người phụ trách, thị trường Châu Phi do những người khác phụ trách, Cung Kiệt nhúng tay vào thị trường khác, không khỏi có chút trái với quy tắc.
Cung Kiệt lại lạnh lùng nói, “Thị trường Châu Phi là thị trường phì nhiêu, nhưng mà quanh năm không thể hoàn thành chỉ tiêu, Cự Phong không cần những người vô năng phụ trách. Con làm như vậy, chỉ là dùng hành động chứng minh, giá trị tiềm lực thị trường Châu Phi, tuyệt đối là lớn nhất.”
Cung Thiếu Ảnh bị những lời nói này, làm cho không còn lời nào để nói.
Con trai này của ông, ở trong mắt ông, cực kỳ xuất sắc.
Người có thể nhận được sự tán thành của ông cũng không nhiều, Cung Kiệt tuyệt đối là một trong số đó.
Chỉ là ông không chấp nhận hành vi như thế này, nhưng Cung Thiếu Ảnh thực sự tán thành tài năng của anh.
Vì thế một khoảng thời gian sau, Cung Thiếu Ảnh tăng năm người bảo vệ anh chu toàn.
Nhưng thực tế thì sao.
Cung Kiệt đâu chỉ đắc tội những người này.
Từ chính phủ Châu Âu, cho đến tổ chức khủng bố, tổ chức liệt anh vào danh sách săn, nhiều không kể xiết.
Khó trách Hữu Hữu hình dung anh thành ‘Phần tử nguy hiểm’.
Biết bao nhiêu người ẩn úp âm thầm, muốn cái mạng này của anh.