Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 715: Chương 715: Nhân Vật Lớn Phía Sau (3)




“A.” Mộ Liên Tước cười lạnh một tiếng: “Biết tôi gọi cô đến đây là có mục đích gì chứ?”

Mộ Uyển Nhu kinh hãi.

Thì ra, người gửi bưu kiện thật sự là ông ta.

Ông ta có mục đích gì?

Trong lòng Mộ Uyển Nhu không tránh khỏi cảnh giác.

Mộ Liên Tước dường như nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng cô ta, cười lạnh, nói: “Một con nhóc non nớt như cô, tốt nhất là đừng nên đùa bỡn với tôi, trong đầu cũng không cần nghĩ cách phòng bị đối với tôi, tốt xấu gì chúng ta cũng có lợi ích chung.”

“Có ý gì?” Sắc mặt Mộ Uyển Nhu trắng bệch, ngẩng đầu nhìn ông ta vẻ khó hiểu: “Ông có thể nói rõ ràng được không?”

“Mộ Uyển Nhu, vừa rồi cô cũng đã xem qua tư liệu rồi.” Mộ Liên Tước không có ý định vòng vo, nói thẳng vào vấn đề.

Sắc mặt Mộ Uyển Nhu lập tức trở nên khó coi, chột dạ cắn chặt môi, thừa nhận không được, không thừa nhận cũng không được, chỉ có thể im lặng.

“Cô cũng không cần giấu diếm tôi cái gì! Cô nghĩ mấy chuyện mà cô làm này có thể giấu được ông trời sao? Còn nữa, tôi cũng không phải là lão phế vật Mộ Thịnh kia, bị cô đùa giỡn mà cũng không hề hay biết gì! Ông ta lớn tuổi rồi, nếu như ông ta vẫn là Mộ Thịnh của hai mươi năm trước, mấy trò vặt vãnh của cô căn bản không qua được mắt ông ta!” Mộ Liên Tước nói một hồi, sắc mặt Mộ Uyển Nhu lúc xanh lúc đen, giống như bị băng tuyết phủ kín mặt.

Khóe môi cô ta run rẩy, kinh hồn bạt vía hỏi: “Ông... Ông đã biết những chuyện gì?”

“Cô hỏi tôi đã biết chuyện gì của cô sao?”

Giống như vừa nghe xong một câu chuyện cười siêu hài hước, Mộ Liên Tước chậm rãi đốt một điếu xì gà, hít một hơi, từ từ phun ra, đứng dậy, đưa lưng về phía Mộ Uyển Nhu, chậm rãi mở miệng nói: “Tôi biết mẹ ruột của cô là một người làm nghề mát xa.”

“Cô vừa sinh ra đã bị vứt ở cổng bệnh viện, về sau được một đôi vợ chồng nhận nuôi, đôi vợ chồng kia đột ngột gặp tai nạn xe cộ mà qua đời, cô bị đưa vào cô nhi viện Thánh Đức.”

“La Hàn Kim, cô không xa lạ gì cái tên này chứ? Lúc trước, để được sống an nhàn thoải mái ở trong cô nhi viện, để đạt được địa vị mà mình muốn, để có đồ ăn vặt, có quần áo đẹp, cô không tiếc quan hệ bất chính với viện trưởng, tuổi còn nhỏ đã biết bán thân để đổi lấy thứ mình muốn, thủ đoạn vô cùng bẩn thỉu.”

“Lúc Vân Thi Thi ở trong viện phúc lợi đã từng nhìn thấy cô bừa bãi với viện trưởng, cho nên cô lập mưu đuổi cô ta đi.”

“Cô đoạt ngọc bội của cô ta, vốn là có ý định cầm miếng ngọc bội này đi bán lấy tiền, lại không nghĩ tới người nhà họ Mộ đến tìm đứa con gái bị thất lạc của Mộ Khuynh Thành, hơn nữa còn nhận nhầm cô, đưa cô về nhà họ Mộ nuôi dưỡng...”

“...”

“Năm cô mười tám tuổi, ông lão Mộ cho người làm báo cáo giám định DNA cho cô, cô không tiếc tiền dùng một cái giá trên trời để mua chuộc vị bác sĩ kia, tiêu hủy bản báo cáo thật, còn buộc người kia phải xuất ngoại...”

“Khi cô biết Vân Thi Thi mới là con gái của Mộ Khuynh Thành, cô và Ngải Luân đã thông đồng với nhau, thậm chí không tiếc bỏ ra một số tiền lớn để thuê người ám sát Vân Thi Thi và Vân Thiên Hữu...”

...

Mỗi câu của Mộ Liên Tước giống như một mũi kiếm nhọn đâm vào người cô ta.

Trên mặt Mộ Uyển Nhu tái nhợt, không còn một tia máu, trắng bệch như tờ giấy, vô cùng thê thảm.

Mộ Liên Tước nói xong bỗng cười một tiếng tàn ác, xoay người lại, tầm mắt dừng lại ở bụng cô ta, gằn từng tiếng, lạnh lùng mở miệng: “Đứa bé trong bụng cô hiện giờ hẳn là cốt nhục của người tên Ngải Luân kia! Cô và hắn thông đồng, muốn duy trì địa vị của cô trong nhà họ Mộ. Tôi nói không sai chứ?”

Sắc mặt Mộ Uyển Nhu thoáng chốc trầm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.