“Mộc Tịch, cô giúp tôi từ chối đi.”
“Hả?” Mộc Tịch ngây ngẩn cả người: “Thi Thi, cô bị ngốc hả? Đây chính là cơ hội lớn đấy! Phải biết là nếu như lần này mà cô có thể tạo ấn tượng tốt đối với ban lãnh đạo của Điện Ảnh Hoàn Cầu thì bên phía đoàn làm phim Khuynh Quốc cũng sẽ vô điều kiện chấp nhận cô.”
“Tối nay tôi có việc nên không thể tham gia tiệc được, cô từ chối giúp tôi đi mà!” Vân Thi Thi nói.
Mặc dù Mộc Tịch cảm thấy tiếc hận nhưng cũng không thể bắt ép cô, cho nên đành phải lựa lời mà từ chối Tôn Hoa mà thôi.
Tôn Hoa vừa nghe được kết quả, liền nổi giận lôi đình.
Cái người tên Vân Thi Thi này chỉ là người mới mà thôi, có gì mà làm cao như vậy chứ!?
Điện Ảnh Hoàn Cầu đích thân mời mà người này lại không chút do dự gì, nói từ chối là từ chối liền.
Cái này nói sao nhỉ?!
Đây là đang chơi trò “làm giá” à!
Tin này truyền đến tai lãnh đạo của Hoàn Cầu là Lý Lương Đống, nghe nói Vân Thi Thi giở trò “làm giá” không đến, Lý Lương Đống tức giận nghiến răng nghiến lợi!
Tôn Hoa nói chuyện điện thoại với anh ta, Lý Lương Đống tỏ ra châm chọc nói: “Cái người phụ nữ này “thanh cao” vậy sao!? Hay là thấy chướng mắt Điện Ảnh Hoàn Cầu chúng ta nên tỏ ý khinh thường nhau? Muốn mời một bữa cơm mà cũng khó!”
Vừa lúc taxi dừng lại ở cửa chính của Điện Ảnh Hoàn Cầu, Tôn Hoa xuống xe, vừa cười vừa khép nép trả lời điện thoại: “Tổng giám đốc Lý, anh chớ có tức giận làm gì cả! Hà tất gì phải vì một con hát mà bực bội chứ, anh thấy có hợp lý hay không?”
Lý Lương Đống mỉa mai đáp lại: “Sao chứ? Tôi muốn mời cô ta một bữa ăn thôi mà còn phải đợi cô ta chấp nhận cơ mà?! Tôi làm trong ngành giải trí nhiều năm như vậy, còn chưa thấy diễn viên nào như cô ta đâu! Hừ, Vân Thi Thi, Vân Thi Thi tâm cao khí ngạo nhỉ! Tôi thấy cô ta chính là đang coi khinh tôi đấy! Hừ Hừ!”
Dừng một chút, Lý Lương Đống nói tiếp: “Tôn Hoa à, anh làm việc thế nào mà khiến cô ta ngay cả một bữa cơm cũng từ chối thế? Đây là đang bôi tro trát trấu vào mặt tôi đấy à! Việc này mà truyền ra ngoài thì cả cái giới giải trí này sẽ cười vào mặt tôi mất! Anh đang chơi tôi đấy hả?”
Tôn Hoa cảm thấy bối rối, ảo não nói: “Tổng giám đốc Lý, tôi làm sao dám chơi anh!”
Người đàn ông này hừ lạnh một cái, thanh âm biểu lộ sự tức giận tột cùng: “Cái cô Vân Thi Thi này đúng là khiến tôi được mở rộng tầm mắt! Hiện tại, bất biết là anh làm cách nào, cũng phải khiến cô ta tới bằng được cho tôi, nếu không thì anh nên nghỉ việc luôn đi!”
Tôn Hoa nghe vậy giật mình lo sợ, vội vàng nói: “Hì hì, tổng giám đốc Lý, anh đừng nóng, đều do tôi làm việc không tốt! Nhất định bữa tiệc này tôi sẽ mang người này tới cho anh! Đến lúc đó anh muốn thế nào thì thế ấy! Anh thấy vậy được không ạ?”
Lý Lương Đống cười nói: “Tôn Hoa, coi như cậu thức thời! Nhất định đấy, đừng làm tôi phải chờ đợi! Đừng phí thời gian nữa, cậu cũng biết tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu đấy!”
Không đợi Tôn Hoa trả lời, ông ta liền cúp máy.
Tôn Hoa cũng hơi bực mình với Vân Thi Thi, diễn viên mới, mới đóng có một bộ phim đã thế phim này còn chưa chiếu thế mà cô đã dám làm giá rồi!
Lý Lương Đống để ý tới cô, mời cô ăn cơm, là xem trọng cô.
Phải biết rằng bữa cơm này không phải ai cũng được như vậy.
Có rất nhiều ngôi sao nữ phải đứng xếp hàng mà đâu có tới lượt thế mà Vân Thi Thi lại dám từ chối, thế là có ý gì?!
Lúc Tôn Hoa mới đưa ảnh chụp của cô cho Lý Lương Đống coi, ông ta đã cảm thấy vô cùng kinh diễm.