Cố Tinh Trạch đứng quay lưng lại, còn cô vẫn lặng đứng dưới mưa.
Vân Thi Thi bỗng vọt vào màn mưa, khiến bước chân anh khẽ động, bước chậm tiến lên phía trước, nỗ lực kéo lấy tay anh, một chớp khi bàn tay run rẩy của cô chạm vào ngón tay anh, cả người Cố Tinh Trạch giống như bị điện giật, khẽ lùi lại.
Trong mắt Vân Thi Thi lộ ra ánh mắt vô cùng bi thương.
“Anh...”
Một tiếng kêu yếu ớt và bất lực vang lên, như một đòn giáng mạnh vào tim người đàn ông.
Vân Thi Thi khàn khàn nói: “Vì sao anh muốn trốn tránh em? Vì sao, vì sao người anh yêu là em, yêu em như thế mà lại muốn trốn tránh? Rốt cuộc anh đang sợ điều gì?”
Bàn tay Cố Tinh Trạch khẽ run lên một chút, nhưng rất nhanh liền chấn áp đi sóng lớn đang cuộc trào trong lòng, giả vờ bình tĩnh lại.
“Anh không có... trốn tránh.”
“Anh có... rõ ràng là có...”
Vân Thi Thi vô cùng bi ai nói: “Từ đầu tới cuối anh vẫn luôn trốn tránh em, vẫn luôn là như vậy!”
Cô nói, vươn tay túm lấy cánh tay anh.
Vào lúc này, anh cũng không muốn né tránh.
Vân Thi Thi yên lặng nhìn bóng lưng anh, nhẹ nhàng nói: “Không phải chúng ta từng có hẹn ước sao? Chúng ta cả đời ở chung một chỗ, vĩnh viễn bên cạnh nhau. Anh đã từng hứa như vậy, anh quên sao?”
Cánh môi nhợt nhạt của nàng không ngừng run rẩy, “Anh, ở bên cạnh em, có được không?”
Yên lặng hồi lâu.
Lâm Phượng Thiên lập tức kéo gần máy quay lại, quay sát khuôn mặt Vân Thi Thi.
Trong đôi mắt của cô, có bi ai, có đau sót yếu đuối, nhưng cũng có phần hi vọng kiên cường...
Lâm Phượng Thiên không nhịn được vỗ tay tán thưởng.
Chỉ một mảng im lặng, lâu như một thế kỷ vậy, mãi sau đó, Cố Tinh Trạch mới thở dài thì thào: “Anh làm sao yêu em?”
Anh quay đầu lại, ngay lập tức máy quay rơi vào người Cố Tinh Trạch.
Khẽ nhíu mày, trong mắt anh lúc này đều toát ra sự yếu đuối, tất cả những cảm xúc mà Lâm Phượng Thiên muốn, hầu như đều được hiện lên đến hoàn hảo.
Cái ánh mắt này, may là Vân Thi Thi nhìn thấy, trong lòng lại là một hồi run rẩy.
“Hạ Thuần, anh làm sao có thể yêu em?”
...
Cảnh này cuối cùng cũng hoàn thành quay xong.
Lâm Phượng Thiên đứng lên, vô cùng cao hứng vỗ tay bước tới.
Vân Thi Thi cũng thở phào một hơi, trên mặt khẽ nở nụ cười.
Mà Cố Tinh Trạch diễn quá sâu, đến lúc này vẫn chưa thoát khỏi tâm trạng nhân vật.
Ánh mắt Vân Thi Thi khẽ liếc nhìn anh, trên mặt thoáng cứng lại.
“Được rồi, rất tốt, mọi người chuẩn bị thu dọn, hôm nay tới đây là được rồi.”
Cố Tinh Trạch xoay người, đi về hướng phòng thay đồ.
Vân Thi Thi giật mình, liền thấy Mộc Tịch vội vã cầm cái mền chạy tới, thúc giục: “Thi Thi, mau, mau đi tắm lại nước nóng.”
Lúc này cô mới hoàn toàn tỉnh lại, gật đầu: “Được.”
“Có cần tôi đi cùng cô không?”
“Không cần, để tôi tự làm!”
“Vậy được, tắm xong nhớ uống canh gừng nha!”
Đoàn làm phim có thuê hẳn một tầng nhà, dùng cho nhân viên đoàn làm phim nghỉ ngơi.
Lúc này, sắc trời đã tối.
Đã gần mười giờ đêm.
Người phục vụ đang buồn ngủ.
Vân Thi Thi cầm trong tay tấm thẻ phòng, mang theo chiếc bình đựng canh gừng, đi vào đến cửa thang máy thì tình cờ nhìn thấy Cố Tinh Trạch.
Cô giật mình, không khỏi có chút xấu hổ.
Mới vừa rồi cô diễn không được tốt, nhưng anh vẫn trước sau như một động viên cô.
“Anh nhớ tắm lại nước nóng, nếu không... sợ sẽ bị cảm.”
“Ừm.”
Anh nhàn nhạt trả lời, ánh mắt vẫn dừng lại ở cánh cửa thang máy.
“Ting...”
Là tin nhắn điện thoại của Vân Thi Thi.
Cô cầm điện thoại lên, là tin nhắn của Hữu Hữu gửi: “[Icon hôn] Khi nào mẹ về?”