Cố Cảnh Liên đến gần đánh giá cậu, vươn tay ra, ngón tay thon dài chậm rãi chạm vào mỗi ngũ quan của cậu, lòng ngón tay nhẹ nhàng vân vê mặt cậu, ánh mắt không khỏi run sợ.
Lúc trước, chưa từng thật sự đánh giá, mãi đến khi nhìn ở khoảng cách gần, mới rõ ràng phát hiện, khó trách bác Phúc sinh nghi.
Đứa nhỏ này đúng là rất giống bộ dạng anh ta khi còn bé.
Nhưng mà…
Con của anh ta?
Có khả năng sao?
Vậy mẹ của đứa bé là ai?
“Chú à… Chú nhìn chằm chằm cháu làm gì thế?”
Sở Tiểu Bảo nghiêng đầu, có chút khó hiểu hỏi.
Cố Cảnh Liên trầm mặc không nói.
Bác Phúc ở phía sau cười nói, “Tiểu Bảo, không phải cháu vẫn nói, muốn tìm cha sao?”
Sở Tiểu Bảo xoay người, liếc nhìn bác Phúc một cái, nặng nề gật đầu, “Dạ! Từ nhỏ Tiểu Bảo đã không có cha, mẹ cũng không biết cha ở đâu, nhưng mà mẹ nói, Tiểu Bảo có cha, chỉ vì một số nguyên nhân, chia ly ngắn ngủi! Tiểu Bảo vẫn muốn tìm cha!”
Bác Phúc cố ý hỏi, “Nếu thật sự tìm được cha, cháu có đồng ý nhận cha không?”
“Đồng ý ạ!” Sở Tiểu Bảo gật đầu như giã tỏi, “Nếu có thể tìm được cha, cháu đương nhiên đồng ý nhận ông ấy! Bởi vì ông ấy là cha cháu! Không có cha thì không có Tiểu Bảo!”
Bác Phúc cười vui mừng, đi lên phía trước bế cậu lên, lập tức nói, “Tiểu Bảo, bác nói cho cháu một bí mật có được không?”
“Được ạ!” Sở Tiểu Bảo tới gần phía trước.
Bác Phúc ghé vào tai cậu, vụng trộm nói, “Cha cháu ở ngay trước mặt cháu đó!”
“… Có ý gì ạ?” Sở Tiểu Bảo không hiểu ra sao.
Ánh mắt bác Phúc ra hiệu, “Cái chú này, là cha cháu đó!”
…
Giữa trưa, ánh mắt trời cực kỳ chói mắt.
Cho dù bây giờ mới sang tháng tư, nhưng mà thời tiết đã dần dần chuyển sang nóng bức.
Mùa đông và mùa hạ, tựa hồ không có bất luận cái gì quá giới hạn, không hề dự đoán được chuyện gì sẽ giáng xuống.
Nhóm người Mộ Yến Thừa đến thủ đô, dựa theo manh mối và tọa độ La Thanh cung cấp, bọn họ tìm được vị trí chính xác, manh mối bọn họ cung cấp như vậy, ở vùng ngoại thành, đúng là có một khu công nghiệp bỏ hoang, khu công nghiệp được xây dựng hàng thế kỷ, bọn họ tìm được kho hàng đó, vừa mới đi vào, liền thấy mẩu bánh mì và ghế dựa rơi trên mặt đất.
Sở Hà đi qua, ngồi xổm trên mặt đất, nhặt mấy vụn bánh mì lên, nhẹ nhàng vuốt phẳng, đã trở nên cứng ngắc, chắc là khoảng hai ngày rồi.
Cô ấy lại đi đến ghế dựa, nhìn một phen, ghế dựa làm bằng gỗ, trải qua nhiều năm mưa gió, còn có dấu vết ở trong kho hàng, rất nhiều chỗ đã mục nát, nhẹ nhàng bẻ là có thể gãy.
“La Thanh nói, trong kho hàng cực kỳ ẩm ướt, bọn họ lấy một cái ghế trói thằng bé vào, xem ra là nơi này.” Mạnh Tinh Tuyết nói.
Sở Hà nhíu mày, chậm rãi nói, “Nhưng mà Tiểu Bảo không ở trong này, đứa bé đi đâu rồi?”
“Có thể bị Tống Ân Nhã mang đi không?”
Mạnh Tinh Tuyết lo lắng hỏi.
“Không có khả năng.” Mộ Yến Thừa nói, “Nếu đứa nhỏ này không phải là người cô ta muốn, cô ta không thể mạo hiểm đưa đứa bé về! Dù sao ra tay với một đứa bé, đối với cô ta không có chỗ lợi, cô ta không có khả năng làm gì Tiểu Bảo.”
“Người phụ nữ như vậy, tâm ngoan thủ lạt, có chuyện gì mà cô ta không làm được?” Mạnh Tinh Tuyết oán hận nói.
“Cô ta không ngốc. Ra tay với một đứa bé, có thể có chỗ tốt gì?”