Là một tấm ảnh tốt nghiệp.
Nhưng mà, có dấu vết của photoshop.
Ảnh tốt nghiệp của Vân Thi Thi được chèn lên ở một góc.
Lúc tốt nghiệp, Vân Thi Thi chỉ chụp một bức ảnh duy nhất, sau đó vội vàng rời đi, không có bức ảnh chụp chung nào với cả lớp.
Ảnh tốt nghiệp của cả lớp, bởi vì không có cô nên cũng không thể xem như trọn vẹn.
Đây coi như một phần tấm lòng của cô!
Mạnh Thanh Hạ mím môi, xúc động rơi nước mắt.
“Thi Thi, cám ơn...”
Cô vĩnh viễn là nữ thần trong lòng anh ta.
Lúc Cao Nam và Tiếu Tuyết rời khỏi câu lạc bộ tư nhân, vốn là anh ta muốn đưa Tiếu Tuyết về nhà, nhưng vừa ra đến cửa thì nhận được điện thoại của Vương Xuyên Đức, bảo là muốn “gặp mặt” anh ta.
Cao Nam cúp điện thoại, có chút áy náy với Tiếu Tuyết: “Một mình em về có được không?”
“Hử?” Tiếu Tuyết phản ứng kịp, có chút tủi thân: “Cao Nam, anh không đưa em về sao?”
“Cậu họ của anh nói muốn gặp anh, ông ấy đang đợi, chắc là có việc gì đó! Em lái xe của anh về đi.”
“Em không mang theo bằng lái xe.” Tiếu Tuyết mấp máy môi, nhưng cũng không muốn làm anh ta khó xử, vì thế nói: “Vậy để em gọi xe về!”
Trong lời nói khó giấu vẻ tiếc nuối.
Cao Nam lập tức tiến lên, hôn lên trán cô ấy một cái, áy náy nói: “Thật xin lỗi! Sau này anh nhất định sẽ bồi thường cho em!”
“Được rồi được rồi! Cậu họ anh tìm anh chắc chắn là có chuyện quan trọng, em cũng nên nghĩ cho anh!” Tiếu Tuyết nói như vậy.
Cao Nam nhếch môi cười, sự săn sóc của cô ấy khiến cho anh ta cảm động.
Tiếu Tuyết đúng là không giống những cô gái khác! Ít nhất là cô ấy biết suy nghĩ cho anh ta.
Anh ta đứng cùng Tiếu Tuyết, đợi cho cô ấy lên xe, lại cố ý dặn lái xe nhất định phải đưa tới tận cửa, lúc này mới an tâm để cho cô ấy rời đi.
Anh ta quay người đi vào bên trong câu lạc bộ tư nhân.
Trong văn phòng, Vương Xuyên Đức ngồi trước chiếc bàn gỗ dài, tao nhã thưởng trà, dường như đã chờ anh ta lâu lắm rồi.
“Cậu họ, cháu đến rồi!” Cao Nam mỉm cười, chào một tiếng, xoay người đóng cửa.
“Xoảng” một tiếng...
Một tách trà bay về phía anh ta, rơi ngay dưới chân anh ta, vỡ thành bốn, năm mảnh.
Tiếng vang đột ngột khiến anh ta bị dọa sợ, kinh ngạc nhảy dựng lên.
Cao Nam xoay người lại, nhìn thấy Vương Xuyên Đức ngồi trước bàn trà với vẻ mặt phẫn nộ, trong mắt đầy tức giận, khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh ta nhìn thấy cậu họ mình có ánh mắt đáng sợ như thế, vì vậy anh ta vừa thấp thỏm vừa lo sợ, nói: “Cậu họ... Cậu sao thế ạ?”
“Cháu còn mặt mũi mà hỏi cậu sao thế à? Mặt mũi của cậu cũng bị cháu làm cho mất hết rồi!”
Vương Xuyên Đức giận tới mức cơ mặt căng hết lên.
Hiện tại trong phòng không có người ngoài. Trước mặt Cao Nam ông ta cũng không cần duy trì vẻ cao cao tại thượng, vừa rồi ông ta phải cúi mình trước mặt Mộ Nhã Triết, sự nhẫn nhịn vừa rồi bây giờ đều biến thành tức giận, trút tất cả lên người anh ta!
Cao Nam nghe ông ta nói vậy thì có chút mù mờ không hiểu, nhưng anh ta cẩn thận “nghĩ lại”, lúc này mới mỉm cười, đi tới bên cạnh ông ta, đặt hai tay lên vai ông ta, nhẹ nhàng xoa bóp: “Cậu họ, cậu đừng nóng giận! Cháu biết cháu không nên tham gia mấy bữa tiệc như thế. Nhưng không phải cháu chỉ là đi theo bạn gái thôi sao? Lần sau sẽ không có chuyện như thế nữa!”
“Thằng nhóc cháu còn đòi có bạn gái nghiêm túc sao?” Vương Xuyên Đức không tin.
Cao Nam phong lưu đã thành tính, bên người có vô số phụ nữ, Vương Xuyên Đức còn lâu mới tin anh ta!
“Vừa rồi, cô ấy tên là Tiếu Tuyết, cậu đã gặp rồi, là con gái nhà họ Tiếu ở thành phố này!”
“Nhà họ Tiếu?”
Nhà họ Tiếu ở thành phố này cũng có chút tiếng tăm!