Mắt thấy Vân Thi Thi và Vân Thiên Hữu đã hòa vào trong đám người, không biết đi chơi trò gì.
Nhưng Khương Lê vẫn cứ ngồi yên nghịch điện thoại không quan tâm đến cô bé, cô bé không thể không sốt ruột.
Khương Lê tạm thời cất điện thoại, nắm tay Thiên Thiên đi đến chỗ Vân Thi Thi.
Chỗ này tên là Đường phố Hạnh phúc, những trò chơi ở đây đều thuộc dạng đơn giản, nhưng sở dĩ đông người tập trung như vậy, không phải do trò chơi hay, mà là phần thưởng rất dày.
Có búp bê, có gấu ôm, có món đồ chơi đang rất hot của công ti Nhạc Trí, thậm chí còn có người máy không còn sản xuất nữa.
Hữu Hữu nhìn trúng phần thưởng trong đó là một cặp búp bê, vô cùng giống cặp búp bê Vân Thi Thi đưa cho cậu khi còn bé!
Hữu Hữu không phải đặc biệt thích chơi đồ chơi, nhưng có lẽ do vẫn còn bản tính trẻ con nên không có năng lực chống cực lại con búp bê đáng yêu.
Lúc cậu còn nhỏ, cũng vào ngày quốc tế thiếu nhi như này, Vân Thi Thi tặng cho cậu một đôi gấu rất dễ thương, không quá lớn, vừa đủ để cậu ôm trọn vào lòng.
Đối với con gấu đó, Hữu Hữu vô cùng nâng niu, luôn để ở đầu giường, không cho ai chạm vào.
Có lẽ bởi Vân Thi Thi tặng nên cậu cực kì yêu quý, thậm chí còn tự làm quần áo mặc cho hai con gấu, giờ nghĩ lại có vẻ ấu trĩ, nhưng đó là một phần ký ức tuổi thơ của cậu.
Mỗi đêm cậu nhóc rất thích ôm hai con gấu ngủ, ôm món đồ chơi có lớp lông xù xù đi ngủ, giấc mơ sẽ trở nên vô cùng ngọt ngào.
Nhưng sau đó món đồ chơi này bị cô em họ của Vân Na lấy được, cũng không thèm sự đồng ý của cậu, lúc về đến nhà, cậu phát hiện không thấy gấu con đầu giường đâu, vì thế nôn nóng hỏi xung quanh, cuối cùng Vân Na buông câu nhẹ bẫng.
“Hôm nay em họ cô đến đây chơi, thấy hai con gấu thì rất thích, cô đã đưa cho em ấy rồi.”
Vân Thiên Hữu nghe xong, cực kì đau lòng.
Vân Thi Thi biết được hai con gấu bị Vân Na tặng cho người khác, lại thấy Hữu Hữu hằng đêm uể oải, cho nên lùng sục khắp phố tìm mua, nhưng không tìm được món đồ đó nữa.
“Mẹ, con muốn hai con gấu kia!”
Phần thưởng này cần ném được 500 điểm, mỗi quả bóng tính là 15 điểm, nghĩa là trong thời gian một phút đồng hồ ném trúng hơn 30 quả mới có cơ hội nhận được, có vẻ hơi khó.
Vân Thi Thi nhìn thoáng qua, trong lòng lay động.
Cô liếc mắt cũng nhận ra, món đồ chơi này giống đến chín phần món đồ cô đưa cho Hữu Hữu.
Hóa ra cậu nhóc... vẫn nhớ kĩ con gấu đó?
Vốn cho rằng phần lớn trẻ em đều hay quên, nhưng không ngờ cậu vẫn ghi nhớ.
Vân Thiên Hữu dùng vé khách quý đổi một cơ hội, bởi vì là vé khách quý nên dĩ nhiên sẽ có quyền ưu tiên, vì thế đứng trước rổ ném trẻ em, ôm lấy quả bóng rổ, dùng sức ném vào.
“Bộp -----------“
Quả bóng đập vào vành rổ, bật ra ngoài.
Vân Thiên Hữu đổ mồ hôi, hiển nhiên không phục, lại cầm lấy quả bóng nữa ném vào.
Lần này chỉnh góc độ, độ mạnh yếu cũng vừa đủ, vào một quả.
Vân Thi Thi cổ vũ: “Thật giỏi quá! Hữu Hữu, cố gắng lên!”
Hữu Hữu không để ý tới cô, vô cùng chăm chú ném bóng, nhưng một phút đồng hồ chớp mắt qua đi, dù cậu mệt mỏi thở hồng hộc, song cuối cùng chỉ đạt 300 điểm, miễn cưỡng đạt được hơn nửa.