Tống Ân Nhã không hề cảm thấy hài lòng, huống chi, nghĩ tới đây còn là những bộ váy mà người khác không thích để lại.
Một nhân viên gần đó thấy cô luôn thờ ơ, trong lòng thầm nghĩ, cô dâu tới Hoàng Hậu Trấn, đa số đều có đàn ông đi cùng, làm sao người này chỉ có một người tới đây, đi dạo nửa ngày cũng không chọn trúng cái nào.
Giả sử có không thích, nhưng cả Hoàng Hậu Trấn này có nhiều loại váy như vậy, trước giờ chưa người phụ nữ nào tới đây mà vẻ mặt lạnh nhạt như vậy đâu.
Vì vậy, cô lập tức nhiệt tình nói: “Cô Tống, nếu như những phong cách này cô không thích, vậy chúng ta có thể tới gian váy phong cách Âu Mỹ để xem.”
Tống Ân Nhã bỗng nhiên nói: “Nhưng chiếc váy cưới này, đại khái đều là những cái người khác nhìn không hài lòng, mới còn lại đây đúng không?”
Trên mặt người nhân viên nhất thời cảm thấy lúng túng, lập tức khách khí nói: “Mỗi mẫu thiết kế trong Hoàng Hậu Trấn đều là độc nhất, chỉ có một chứ không có hai, trên thế giới cũng hoàn toàn không có, dĩ nhiên, cũng có một số người không có chung quan niệm thẩm mỹ với nhà thiết kế, vậy nên lời của cô Tống có chút không đúng, những chiếc váy này là đang đợi người thực sự hợp với nó đến mua.”
“Lời này nói có vẻ dễ nghe, nhưng nói tới nói lui, cũng là do khách hàng không thích để lại sao?”
Lời nói của Tống Ân Nhã hoàn toàn không có ý tốt.
Nhân viên cửa hàng nghe xong, mặt liền đỏ lên, cực kỳ xấu hổ, lễ phép nói: “Nếu như cô Tống không hài lòng, như vậy, có thể mời nhà thiết kế, thiết kế riêng cho mình một bộ.”
Tống Ân Nhã mặt không đổi sắc nhìn người nhân viên, đang muốn lên tiếng, ánh mắt lại nhìn thấy một thứ cực kỳ lóng lánh.
Ánh mắt cô nhìn sang hướng đó, chỉ thấy một chiếc váy màu xanh được treo thật cao, trưng bày ở vị trí bắt mắt nhất, cũng không biết được làm từ vật liệu gì, lúc nhìn thấy nó, lại giống như đang tỏa sáng.
Chiếc váy có cổ chữ V, làn váy xinh đẹp giống như một đóa hoa bách hợp đang nở rộ, kinh người nhất, phía sau lưng được để hở, thiết kế phong cách hở lưng, có thể khoe được xương bả vai cùng đường nét sau lưng của cô dâu, từng đường may, đều được nạm những viên kim cương nhỏ, mặc dù rất nhỏ, nhưng mà toàn bộ đường thêu đều được khảm hết, chiếc váy lớn như vậy, số lượng kim cương chắc chắn sẽ không hề nhỏ!
Thật đẹp!
Tống Ân Nhã lập tức đi tới hướng chiếc váy, đặt chân trước mặt cái kệ treo, ánh mắt có chút si mê hồi lâu, đôi môi khẽ cong lên, hình như rất hài lòng.
“Chiếc váy này, không sai!”
Nhân viên cửa hàng đi tới, nghĩ, rốt cuộc cũng có một chiếc váy có thể làm hài lòng người chủ kén chọn này rồi!
Nhưng mà men theo tầm mắt của cô, trên mặt người nhân viên nhất thời lại có chút ngượng ngùng, cô khẽ nhíu mày, thần sắc có vẻ hơi xấu hổ, nhưng vẫn khéo léo khen ngợi: “Cô Tống thật tinh mắt! Bộ váy này là do bà Vương Vi Vi tự mình thiết kế!”
Vương Vi Vi!
Tống Ân Nhã đối với cái tên này không hề xa lạ gì!
Vương Vi Vi, là một nhà thiết kế Hoa kiều trứ danh, sinh ra ở New York, đứng đầu giới thiết kế, được khen là nữ hoàng áo cưới, nhưng tuyệt đối, danh hiệu đó không hề quá!