Vân Thi Thi chậm chạp mở mắt.
Lúc tỉnh lại, trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, cô cố nhấc mí mắt nặng nề, tầm nhìn mơ hồ dần trở nên rõ ràng hơn, lọt vào mắt là trần nhà trang trí hoa lệ.
Cô từ từ quay đầu, bên giường trốn không, căn phòng tổng thống lớn như vậy chỉ còn lại mình cô.
Cả người đau nhức khôn kể, sau khi mở mắt, đầu đau như muốn nứt ra, như thể sắp nổ tung đến nơi. Cô nâng trán ngồi dậy, yếu ớt dựa vào đầu giường, ánh mắt mờ mịt.
Sự yên tĩnh kỳ dị qua đi, bỗng nhớ đến điều gì, cô xốc mạnh chăn trắng lên, thấy cơ thể mình khoác một chiếc áo choàng tắm sạch sẽ, hình như được chà lau cẩn thận, rất sạch sẽ.
Trên người hiện lên vết hôn rõ rành rành, còn xanh tím cả lên, rải rác khắp nơi. Vân Thi Thi ngẩn ra, nghĩ đến màn điên loan đảo phượng tối hôm qua, mặt dần dần nóng lên.
“Cô Vân, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.”
Bên cạnh vang lên giọng nói xa lạ mà quen thuộc.
Vân Thi Thi kinh ngạc, quay đầu nhìn sang, thấy Elan dẫn một hàng người phục vụ đứng cạnh giường, mỉm cười.
“Cô...sao cô lại ở đây?”
“Là giám đốc Mộ căn dặn.” Elan ngừng một chút, thân thiết hỏi: “Cô Vân, cô thấy trong người đỡ hơn chưa?”
Trong lời nói có mấy phần mập mờ khó che giấu.
Dáng vẻ bây giờ của cô, để cho người khác nhìn thấy, nghĩ mà thấy khó xử vô cùng. Vân Thi Thi chưa bao giờ thấy khuất nhục như vậy.
“Nếu vẫn mệt, giám đốc dặn tôi đưa cô về nhà nghỉ ngơi.” Elan nói.
Đáy lòng cô thầm cảm thán giám đốc cẩn thận tỉ mỉ, ngài ấy còn đặc biệt dặn chuẩn bị một bộ đồ thoải mái, nếu thân thể cô ấy không khỏe thì đưa cô ấy về nhà nghỉ ngơi.
“Không cần, còn có người...đang đợi tôi.”
Vân Thi Thi mím mím môi, chợt nhớ tới Cố Tinh Trạch, trong mắt lóe lên vẻ cô đơn.
Elan chỉ hơi sửng sốt, lập tức mỉm cười nói: “Được, vậy xin Vân tiểu thư xuống giường, tôi sẽ thay quần áo cho cô.”
“Cảm ơn.”
Vân Thi Thi xuống giường, ngồi trước bàn trang điểm.
Khi cô nhìn thấy lễ phục sắc hoa hồng trên khay để đồ, đôi mắt hiện lên sự ngỡ ngàng: “Lễ phục này... chẳng phải là bộ đồ đó...”
Bảo bối của Empress.
Elan đáp: “Giám đốc nói, lễ phục này, chỉ xứng với cô.”
“Vậy vì sao anh ấy...”
Lời vừa ra khỏi miệng liền im bặt.
Người đàn ông này, vốn luôn khó lường như thế.
Lúc trước ở Empress, rõ ràng anh bắt cô phải cởi bộ lễ phục này ra.
Suy nghĩ của đàn ông, như kim đáy biển, nhìn không thấu.
Tài nghệ tạo hình của Elan vô cùng thuần thục, nhất là khuôn mặt của Vân Thi Thi vốn có tư chất trời sinh, không cần trang điểm quá nhiều, vốn đã mĩ lệ rồi, bởi vậy chỉ khoảng 15 phút, một khuôn mặt tinh xảo như tranh vẽ hiện lên trong gương.
Khuyên tai, đồ trang sức, lễ phục, tóc búi cuốn, giày cao gót... Công việc trang điểm của phụ nữ vốn rất phức tạp.
Nửa tiếng sau, Vân Thi Thi đứng trước gương to, nhìn cô gái tuyệt mĩ trong gương, bộ đồ màu đỏ cao quý ôm sát người, lớp vải mềm mại làm nổi bật đường cong hoàn mĩ.
Nhìn cô vô cùng ưu nhã, mê người.
Elan đi tới trước mặt cô, mở ra một hộp trang sức tinh xảo, bên trong đặt một chiếc dây chuyền hồng ngọc tuyệt đẹp.
Trong phút chốc, ánh sáng lấp lánh như lan tỏa khắp phòng.
Ánh mắt Vân Thi Thi xao động.
Đẹp quá.
Nghe nói, hồng ngọc cực kì hiếm, số lượng trên thế giới rất ít ỏi, vô cùng hiếm thấy, trong đó, hồng ngọc màu đỏ tươi là quý giá nhất trên đời.
“Đây là...”
“Sợi dây chuyền này, tên là ‘nước mắt hoa hồng’, độc nhất vô nhị trên thế giới.” Ngừng một chút, Elan chậm rãi nói: “Là tín vật bên người giám đốc Mộ.”