“...” Vân Thi Thi sợ tới mức không rét mà run.
“Ở bên ngoài anh ấy sẽ không...!” Vân Thi Thi nắm tay nói: “Anh ấy cũng không phải là người lăng nhăng.”
“Chuyện anh nói cũng đâu phải là chuyện giật gân! Xem ra em còn chưa hiểu rõ đàn ông rồi?” Tần Chu lại ba hoa khoác lác: “Người ta nói đàn ông là loài động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới cũng không phải là không có căn cứ! Mặc dù định lực của tổng giám đốc Mộ rất tốt, thế nhưng với thủ đoạn của đám phụ nữ lòe loẹt diêm dúa kia, anh ta đối phó được một người chứ đâu thể đối phó được cả đám?”
Vân Thi Thi nghẹn lời.
...
Sau khi quay xong, Vân Thi Thi tạm biệt nhân viên trong đoàn làm phim, vừa rời khỏi studio thì đã thấy Mộ Nhã Triết đang yên lặng chờ cô trên ghế chờ ở khu nghỉ ngơi.
Cô nhìn thoáng qua cái ghế dựa anh đang ngồi, đúng là rất khó coi.
Thế nhưng lúc anh ngồi ở đó, trên người lại toát ra một vẻ cao quý khiến người ta không thể khinh nhờn.
Đây là lần đầu tiên cô thấy có người ngồi trên một cái ghế dựa rẻ tiền mà lại có khí chất như thế.
Mộ Nhã Triết nhìn thấy cô thì đứng lên, đi đến trước mặt cô: “Đã quay xong rồi sao?”
“Phải, hôm nay anh đến sớm thế?”
“Sớm sao?”
Mộ Nhã Triết đưa tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, chỉ chỉ lên kim đồng hồ: “Bà xã à, không còn sớm nữa đâu, là em trễ hẹn rồi.”
Vân Thi Thi nhìn thoáng qua thời gian: “Đã trễ thế rồi sao?”
“Phải.” Mộ Nhã Triết nhíu mày: “Sao lại trễ thế? Nghe trợ lý của em nói, mấy ngày nay tinh thần của em không tốt, trong người không thoải mái sao?”
“Không phải không thoải mái...” Vân Thi Thi u oán nói: “Chỉ là có mấy phân cảnh phải quay ở cạnh vách đá, em nghĩ là em không sợ độ cao, nhưng lúc ngồi trên xe lên dốc, nhìn xuống vực sâu thăm thẳm bên dưới em lại không tránh được mà lo lắng, sợ chiếc xe chẳng may không được khống chế tốt mà lao xuống dưới đó, chắc chắn em sẽ tan xương nát thịt! Cứ nghĩ vậy nên em thật sự bị dọa không nhẹ. Có lẽ là vì lo lắng nên mới mất hết sức sống.”
“...”
Còn có kiểu nói như vậy sao?
Có người vì kinh hãi nên mất hết sức sống sao?
Mộ Nhã Triết nói: “Thân thể của em thật sự không tốt.”
“Này! Là em nhát gan có được không hả?” Vân Thi Thi oan ức nói: “Anh đã không an ủi thì thôi, lại còn đi cười nhạo em! Thực sự rất nguy hiểm đấy, nếu như không cẩn thận, chiếc xe bị bay ra ngoài, chỗ đó thật sự là vách núi sâu cả nghìn mét đấy!”
“Trước giờ đều không biết rằng lá gan của em nhỏ như vậy đấy!” Mộ Nhã Triết vuốt tóc cô đầy vẻ cưng chiều, lại nói: “Nhưng cũng đáng đời, đâu phải là anh ép em phải nhận kịch bản nguy hiểm như vậy. Lúc trước em nhận được kịch bản này, là ai đó đã hùng hồn quyết tâm đấy chứ!”
“Chuyện đó đâu có liên quan gì đến chuyện em nhát gan chứ, nếu như đổi lại là anh phải quay cảnh này thì anh chắc chắn cũng sẽ sợ tới mức chân tay mềm nhũn thôi.”
Mộ Nhã Triết thản nhiên cười: “Hình như anh đã quên nói cho em biết, đoạn đường núi này, lúc anh còn trẻ đã từng tham gia đua xe vượt núi đấy.”
“...”
Vân Thi Thi nghi hoặc hỏi: “Đua xe vượt núi?”
“Phải. Đua xe trên đường núi, chủ yếu là đua kỹ thuật bay xe.”
“... Còn trẻ tức là lúc nào?”
“Mười bảy tuổi.”
Vân Thi Thi kinh ngạc: “Mười bảy tuổi mà anh đã tham gia đua xe dã chiến rồi sao?”
Mộ Nhã Triết nhéo nhéo mặt cô: “Là thi đấu chính quy toàn cấp thế giới đấy, tham gia đều là các tay đua hàng đầu.”
“Vậy anh có được giải không?”
Mộ Nhã Triết lắc đầu: “Không.”
“Tại sao?” Vân Thi Thi không khỏi cười trộm: “Em còn tưởng anh sẽ nói là anh được quán quân cơ đấy!”